Lý Quân ôm một chồng sách rách nát trong lòng, bị vấp ngay bậc cửa phòng Trình Tiềm, suýt nữa thì mấy thứ trong ngực gã cũng bay ra luôn. Nhưng gã còn chưa kịp lên tiếng, đã có người thay gã phát ra một tiếng quỷ kêu bi thảm nhất trần gian —— trong phòng, Trình Tiềm đang cầm kim, lần lượt lễ mấy cái mụn cơm trên tay Nghiêm Tranh Minh.
Thủ đoạn đối phó với mụn cơm của Trình Tiềm rất lưu loát, một kim đâm vào, khươi một cái bóp một cái, thuần thục, tuyệt đối không dây dưa, giày vò chưởng môn sư huynh mảnh mai đau đến muốn chết: “Đâm nhẹ chút! Trình Tiềm đệ xuất thân là phu bốc vác sao! Ối —— ”
Trình Tiềm hờ hững nói: “Không, đệ là một kẻ sát trư*.”
(*): ví như thủ đoạn gạt người. Thông thường do hai người trở lên lập bẫy dụ người vào tròng, sau đó lại cùng nhau lừa dối, để đạt mục đích, hoặc làm hàng giả bán ra chợ… Cũng có thể nói là người giết heo =)) Mọi người thích nghĩa nào thì lấy nghĩa đó nhé.
“Cái tên sư đệ bất hiếu bất kính này… Á!” Nghiêm Tranh Minh suýt thì bật ra khỏi ghế, “Kiếm khỉ mốc gì, ta không luyện nữa!”
Lý Quân vội vàng đóng kín cửa lại, để ngừa một chút thể diện cuối cùng của phái Phù Dao bị mất luôn.
Nghiêm thiếu gia… Không, Nghiêm chưởng môn, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên bị mộc kiếm ma sát đến nổi mụn cơm, thực sự là ăn phải đồ đắng, kêu cha gọi mẹ kêu cô gọi cậu chết đi sống lại, chẳng chút để tâm đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335962/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.