Ánh mặt trời dần xuyên qua mây, sương mù dày đặc trong sơn cốc cũng không còn.
Không biết Trình Tiềm đã quỳ tại đó bao lâu, không biết mình nên đứng lên thế nào, đứng lên rồi thì đi đâu.
Trong đầu nó một hồi là cảnh sư phụ che chở nó trong đêm mưa to, một hồi là sư phụ rung đùi đắc ý đọc kinh trên núi Phù Dao, một hồi là Phù Dao mộc kiếm tự liên hệ với nhau, mặc kệ nó muốn nhìn hay không, đều biểu diễn lặp đi lặp lại tại đây.
Sau cùng, tất thảy đều rơi vào một mảnh đời trắng xoá, không biết cậy nhờ ai, trở tay chẳng kịp.
Trình Tiềm tựa như một con chim non nơm nớp lo sợ bay thử một vòng, lòng tràn đầy vui vẻ muốn bay về để được khen. Lại phát hiện tổ mình mất rồi, mà từ nay về sau, cho dù nó có thể thông thiên triệt địa, phiên vân phúc vũ, cũng không có được sự hoan nghênh tán thưởng mà nó muốn nữa.
Trình Tiềm không muốn thừa nhận nỗi sợ của nó, nó cho rằng bản thân mình cô độc.
Lúc này Trình Tiềm mới phát hiện, nó rất cần một kẻ thù. Chỉ cần có một kẻ thù, trong tương lai mười năm, hai mươi năm, thậm chí là thời gian cả đời nó có thể đứng vững hướng tới mục tiêu cường đại. Nó có thể từ trong thù hận lấy ra sức lực vô biên, dựa vào sức lực này mà kiên định không từ bỏ.
Thế nhưng không có.
Dường như sư phụ đã nhìn thấu nó, đoán được khi nó bất lực nhất sẽ theo bản năng chọn lựa thứ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335960/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.