Nghiêm Tranh Minh lấy thái độ khinh thường, ngoắc tay gọi Trình Tiềm như ngoắc chó.
Y đã thành công khiến sự kinh động của Trình Tiềm nháy mắt biến thành tỉnh táo.
Bởi từ nhỏ không được ai đối tốt, nên trong lòng Trình Tiềm rất tự ti. Lâu ngày, sự tự ti này lắng vào trong lòng biến thành sự kiêu căng mạnh mẽ gần như là tự ái một cách cố chấp. Một ánh mắt cũng có thể khiến nó mẫn cảm, đừng nói đến thế tay đùa mèo gọi chó này.
Trình Tiềm như bị người ta xối một gáo nước lạnh giữa trời đông khắc nghiệt, làm ngũ quan của nó cũng đóng băng. Dùng khuôn mặt không cảm tình tiến một bước, tránh bàn tay của Nghiêm Tranh Minh, bỏ qua thù hằn cá nhân giải quyết việc chung mà chắp tay chào: “Đại sư huynh.”
Nghiêm Tranh Minh ló đầu nhìn nó một cái, theo sự nhích người của y, một mùi hương hoa lan nồng nồng vờn quanh người Trình Tiềm. Cũng không biết trên cái bộ y phục của y đã xông phí bao nhiêu hương, đủ để đuổi côn trùng.
Vị đại sư huynh thiếu gia chắc chắn không biết nhìn sắc mặt người, ngược lại y chẳng để tâm gì đến sự tức giận sắp không nén nổi của Trình Tiềm.
Y thậm chí còn nhàn nhã nhìn từ đầu đến chân Trình Tiềm một lượt, như xem tướng ngựa. Ước chừng cảm thấy vừa mắt, Nghiêm Tranh Minh thờ ơ gật đầu một cái, hoàn toàn không đếm xỉa đến phản ứng của các sư đệ mới gặp lần đầu đang chờ một câu chân thành tha thiết gì đó.
Y nói một câu thẳng tuột: “Tạm được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335934/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.