"Thế tử, ngài tính xử trí người nọ thế nào?"
Bùi Cảnh Hàn vừa trở về, Tố Nguyệt liền hầu hạ hắn thay quần áo, vừa cẩn thận quan sát thần sắc hắn, thấy hắn vẫn bình thường bèn nhỏ giọng hỏi.
"Muốn biết sao?" Bùi Cảnh Hàn rủ mắt nhìn nàng.
Tố Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, u oán thở dài nói: "Ngưng Hương tuy khiến em tức chết, nhưng em vẫn coi nàng như tỷ muội, chuyện của nàng em không thể mặc kệ được."
"Sáng mai em theo ta đi sang thôn trang, đến đó sẽ biết." Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói, nói xong đi đến bên giường nằm xuống.
Biết hắn hiện tại không muốn nhiều lời, Tố Nguyệt thay hắn thả màn lụa liền lui ra ngoài.
Bùi Cảnh Hàn nằm ngửa mặt lên trời, thức trắng đêm không ngủ.
Kể từ khi hắn lớn lên, phàm là chuyện hắn muốn, ngoại trừ Ngưng Hương thì không có gì khiến hắn thất bại, phàm là của hắn, trừ phi hắn nguyện ý, ai cũng đừng hòng cướp đi, nhưng ngày hôm nay, hắn vậy mà có thể phá lệ vì Ngưng Hương, cho nàng cùng Lục Thành một cơ hội.
Hắn đối tốt với nàng như vậy, vậy mà nàng lại thà rằng chọn một người nông phu cũng không muốn ở cùng hắn.
Bùi Cảnh Hàn nghĩ không ra, hắn không cam lòng.
Hôm sau là cuối tuần, Bùi Cảnh Hàn đi thỉnh an lão phu nhân và mẫu thân xong liền dẫn Tố Nguyệt ra khỏi Hầu phủ.
Tố Nguyệt tò mò nhìn về phía ngoài cửa, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng đã có hai chiếc xe ngựa dựng sẵn, chiếc thứ nhất Trường Thuận đứng phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649518/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.