Lục Thành cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà đen như mực, bất luận là mở mắt hay nhắm lại, trong đầu tất cả đều là nàng.
Hình ảnh nàng cười dịu dàng, nàng phòng bị tránh né, nàng khóc lóc giãy giụa, nàng ngượng ngùng để hắn hôn.
Từng chút đều là nàng, rất nhiều lần hắn từng không hiểu chuyện đã xảy ra, nhưng hiện tại thì đã có lời giải thích.
Thời điểm mới quen, lúc đó nàng ở Hầu phủ đang phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn, lúc về nhà còn phải đề phòng hắn.
Hắn cứ quấn quít níu chặt lấy nàng, nàng lại lo lắng bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện.
Vì sao một câu cũng không nói cho hắn? Sợ hắn sợ quyền thế Bùi gia nên chủ động buông tha cho nàng sao, hay là sợ hắn trêu chọc Bùi Cảnh Hàn sẽ không có kết cục tốt?
Lục Thành hận sắp thở không ra hơi.
Hận mình đối với nàng chưa đủ tốt, nhìn không ra tâm sự của của nàng, cũng không thể làm chỗ dựa tin cậy cho nàng, ngược lại bị nàng ngây ngốc che chở.
Hắn là một đại nam nhân, luôn miệng nói phải che chở tiểu cô nương nhưng không ngờ nàng lại đang cố gắng che chở cho mình!
Nàng không tin hắn, tự mình nuốt tất cả đau khổ, để hắn bất lực phải gánh vác bêu danh, nếu như nàng là nam nhân, Lục Thành muốn đánh cho nàng trận, đánh đến khi nàng nhớ lời hắn dạy, nhớ kỹ về sau có gặp chuyện nhất định phải nói cho hắn biết, để hắn làm khiêng cho nàng, ngăn cản phía trước nàng.
"Phụ thân..."
Trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649514/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.