Chương trước
Chương sau
Tuy khoảng cách từ Từ gia đến Bắc Hà rất xa nhưng Ngưng Hương và Quản Bình đi tới bờ sông rất nhanh.
Bên phía Hà Nam có sườn núi to cao thích hợp cho việc ẩn nấp, trước tiên Ngưng Hương đi sang hướng đó, vừa tới nơi liền thấy phu xe đang chỉ về hướng phía sau hắn, sau đó hắn lại đi ra xa chỗ xe ngựa.
Ngưng Hương không chút do dự đi lên phía trước, đã thấp thỏm lâu như vậy, bây giờ chần chừ hay không còn ý nghĩa gì.
Bóng lưng tiểu cô nương quyết tuyệt, Quản Bình đi sau Ngưng Hương khoảng bảy tám bước tay nắm chặt thành quyền, quyết tâm bước lên một bước, thấp giọng nói: "Ngưng Hương, ngươi đừng làm chuyện ngớ ngẩn, chỉ cần còn sống thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp."
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng, không hề dừng bước.
Vừa đi đến chỗ khe núi nhỏ, nàng liền thấy Bùi Cảnh Hàn đang chắp tay đứng trên tảng đá, ngước đầu nhìn hướng vách núi.
Ngưng Hương dõi theo ánh mắt hắn nhìn lên trên, vừa nhìn, nàng liền thấy một khóm hoa nhỏ màu hồng phấn mọc lẻ loi trên núi, phía bờ sông có gió, hoa trên núi mảnh mai nhẹ nhàng chập chờn, cánh hoa màu hồng nhạt như mây tung bay, hết sức xinh đẹp.
Trước đây Ngưng Hương cũng hay đi đến bờ sông chơi đùa, và thường trông thấy những thứ hoa dại này, năm nay nàng được ở nhà hai tháng, thế nhưng cũng chưa một lần đến Bắc Hà. Lại lần nữa được nhìn thấy loại hoa quen thuộc trên núi, thật có cảm giác đã qua mấy đời.
Nàng nhìn đến nhập thần, không phát hiện ra nam nhân dưới vách đá đang bước đến.
Trung tuần tháng năm Bùi Cảnh Hàn rời khỏi Thái An phủ, đến nay đã hơn hai tháng chưa được nhìn thấy tiểu nha hoàn của mình, hắn từ từ xoay người, vốn tưởng rằng sẽ thấy một cô nương đang kinh hoảng sợ hãi, nhưng không ngờ Ngưng Hương lại đang ngước đầu, mắt hạnh nhìn qua vách đá, trong đôi mắt trong suốt toát ra hoài niệm nhàn nhạt.

Không có sợ hãi, không có thấp thỏm, môi nàng thậm chí còn khẽ nhếch lên.
Nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt, dưới áo là váy dài màu trắng, thanh tú động lòng người đứng ở đàng kia, nghiễm nhiên trở thành phong cảnh đẹp nhất bờ sông.
Bùi Cảnh Hàn nhìn ngây dại.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Ngưng Hương. Lúc ấy hắn ở trong quân bận rộn nửa tháng, lúc hồi phủ liền đi thỉnh an mẫu thân trước tiên, dọc theo hành lang đi vào hắn liền trông thấy một tiểu nha hoàn mặc chiếc áo màu quả hạnh đỏ đứng ở trong sân, đang ngưỡng đầu nhìn ánh nắng chiều, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, bên trong mắt hạnh gợn nước mênh mông, khóe miệng khẽ nhếch cười, giống như đang hồi tưởng chuyện gì vui vẻ.
Bùi Cảnh Hàn đã gặp qua các loại mỹ nhân, chỉ có Ngưng Hương là khác biệt, chỉ cần nàng lẳng lặng đứng ở đàng kia là có thể khiến hắn quên đi một ngày mệt mỏi.
"Có phải ra ruộng làm việc không?" Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn như xưa của nàng, thấp giọng hỏi.
Đang suy nghĩ thì bị hắn gọi trở lại, Ngưng Hương nhìn về phía Bùi Cảnh Hàn, vừa đi về phía hắn vừa tán gẫu: "Ngày hôm qua em có đi vườn trái cây làm việc, thu hoạch cả một ngày cũng kiếm được hai mươi văn tiền. Thế tử mới từ Kinh Châu trở về sao?"
Nàng dừng bước đối diện Bùi Cảnh Hàn, cách hắn chừng hai mươi bước.
Nhìn ra nàng đang phòng bị mình, Bùi Cảnh Hàn bật cười, ánh mắt tuy cười nhưng lại khiến người khác rùng mình, hắn trầm giọng nói: "Trở về với ta, ta nạp em làm di nương."
Nếu nàng đã chuộc thân , nếu nàng đã không muốn làm nha hoàn, hôm nay hắn liền cho nàng danh phận.

Hắn vẫn còn bá đạo như vậy, tự cho rằng nàng thích hắn ban thưởng, Ngưng Hương lắc đầu, lần nữa nhìn lại đóa hoa dại trên vách đá, giọng nói êm dịu, "Thế tử có thích những loại hoa như vậy không? Em thì rất thích, khi còn bé em từng nhìn thấy chúng nở thật đẹp, liền đào vài cành trồng sau hậu viện nhà em, nương em nói hoa trên núi trồng không sống được, em không tin, mỗi ngày đều tưới nước, nhưng không lâu sau đó chúng đều chết hết, quả thực không sống được."
"Em tự so mình với loài hoa kia?" Bùi Cảnh Hàn cười châm chọc, mắt phượng sâu kín nhìn chằm chằm nàng, "Cứ cho là vậy đi nhưng ta cũng sẽ dẫn em trở về, không thử một lần làm sao biết trồng không được?"
Nói xong liền đi về hướng Ngưng Hương.
Ngưng Hương nhìn hắn, chợt giơ tay lên gỡ trâm gài tóc xuống, đầu tóc đen trong nháy mắt xõa ra, làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc của nàng, mặt mày như vẽ.
Bùi Cảnh Hàn thì lại chú ý tới đuôi trâm sắc bén, hắn dừng bước chân, mắt phượng lạnh lùng hơn, "Em muốn lấy cái chết uy hiếp ta sao?"
Ngưng Hương cười khổ, một tay kéo phần áo vai phải lộ ra, xác định Bùi Cảnh Hàn đã thấy rõ ràng, nàng lại đem đuôi trâm đâm nhẹ lên chiếc cổ non nớt mềm mại, từ từ quỳ xuống, "Thế tử rất tốt với em, em biết, nhưng em chỉ là một cô thôn nữ, chỉ muốn sống ở nông thôn bình thản qua ngày, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ trưởng thành, gả lo một hán tử nông dân đàng hoàng. Em không dám uy hiếp thế tử, em chỉ cầu xin thế tử, cầu thế tử niệm tình chủ tớ thả em, đừng bức em nữa."
"Ta không đồng ý thì sao?" Bùi Cảnh Hàn trào phúng nói, nếu đã không phải là uy hiếp, vậy nàng cầm cây trâm làm gì?
Bất quá chỉ là một tiết mục phụ nhân lấy cái chết uy hiếp chồng, Bùi Cảnh Hàn không tin nàng thực sự có can đảm chết.
Hắn sải bước đi về phía trước.
Ngưng Hương nhìn hắn, ánh mắt cũng không nháy một lần, tay lại hạ xuống một chút lực, đuôi trâm nhỏ như cây kim đâm vào da thịt như đậu hũ non của cô nương, lập tức dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống, chảy qua xương quai xanh tinh xảo của nàng, nhưng chưa vào trong vạt áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.