Chương trước
Chương sau
Quản Bình liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta sợ ngươi gặp chuyện không may, muốn qua đó nhìn một chút."
Ngưng Hương cười nói: "Ở đây có thể xảy ra chuyện gì, không sao, ta ôm A Nam qua đó, ngươi có đi uống nước không?"
Quản Bình gật gật đầu, đi về hướng con suối.
A Nam nghiêng đầu nhìn Quản Bình, giống như đang nhìn thấy người xa lạ, bé cũng sẽ hiếu kỳ.
Ngưng Hương hôn má tiểu tử, vừa mềm giọng dặn dò bé lần nữa, nàng biết A Nam sẽ không nói cho người khác chuyện nàng cùng Lục Thành, cho nên lúc này mới trở lại bên cạnh mọi người tiếp tục hái trái cây.
Buổi trưa Ngô gia mời cơm, một người hai cái bánh bao nhân thịt cải trắng, mấy đứa trẻ nửa cái liền no, Ngưng Hương ăn một cái, đem còn dư lại phân cho các nam nhân làm việc nhiều. Từ Thu Nhi thấy đường tỷ đem bánh bao đưa cho phụ thân, nàng cười đem của mình đưa cho huynh trưởng, Từ Hòe không yên lòng nhận lấy, ánh mắt len lén liếc về phía Quản Bình.
Lông mi Quản Bình run rẩy, mặc dù một cái đã no rồi, nhưng dưới ánh mắt nhìn soi mói của nam nhân kia, nàng đành ăn thêm một cái bánh bao của người khác.
Từ Hòe thất vọng cúi đầu.
Mọi người Lục gia cũng ngồi ở bên cạnh, Lục Ngôn sớm đã hoài nghi Từ Hòe, lúc này đã hoàn toàn thấu hiểu, hắn cười cười, thấp giọng nói hai câu với huynh trưởng. Lông mày Lục Thành khẽ nhíu, ánh mắt chuyển vòng từ trên người Từ Hòe và Quản Bình, đối với chuyện Từ Hòe thích ai hắn không hứng thú, bèn lén nhìn người yêu đang ngồi xéo đối diện.
Ngưng Hương không nhìn hắn, nàng cúi đầu, từng chút từng chút đút A Nam ăn bánh bao. Tiểu tử nhỏ nhất ăn cũng chậm nhất, đã vậy ăn còn không nghiêm túc, cứ một chút lại chạy đến cạnh Lục Thành xem bánh bao phụ thân là nhân gì, lát lại bị Lục Ngôn lừa gạt, sau khi xác nhận bên trong bánh bao nhị thúc không có đồng tiền, lại vui vẻ trở về.

Sau khi ăn xong ngồi mọi người ngồi nghỉ dưới bóng cây hai khắc, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Buổi sáng đã gặp mặt, nàng không cần bận tâm tới Lục Thành nữa, buổi chiều Ngưng Hương hái trái cây rất nghiêm túc, chính bởi vì chịu khó, cho nên xế chiều xong việc trở về, Ngưng Hương cũng như những người khác, đều mệt mỏi không muốn nói chuyện, cúi đầu ngủ gật, A Mộc và A Nam đã sớm nằm ở trong lòng trưởng bối ngủ thiếp đi.
Xe lừa đến thôn Đông Lâm, Lục Thành không để ý Lý thị khuyên can, để đám người Phan thị về nhà trước, rồi hắn lại đưa mọi người Từ gia trở về.
"Bá mẫu, ngài chớ khách khí, ngài đi được nhưng A Mộc có lẽ đã thấm mệt rồi." Đưa mắt nhìn người nhà đã đi khỏi, Lục Thành cười nói.
"Được rồi, bá mẫu không khách khí với cháu nữa." Lý thị xoa bóp chân của mình, nhìn nam nhân đánh xe cảm khái nói: "Ta hái trái cây một ngày thôi mà đã không thể chịu được, còn cháu ngày ngày ở vườn trái cây bận việc, nhất định là rất mệt mỏi đúng không?"
Lục Thành không quay đầu lại, chỉ giải thích với bà bình thường hắn làm công việc gì.
Qua hai dặm đường ngắn ngủi, rất nhanh xe lừa đã đến đầu thôn Liễu Khê.
Phụ tử Từ Thủ Lương dẫn đầu xuống xe, không cho phép Lục Thành lại tiễn tới tận nơi.
Lục Thành đành phải ngừng xe, nhìn mọi người Lý thị xuống xe, cuối cùng nhìn thoáng qua Ngưng Hương rồi lưu luyến rời đi.
Ngưng Hương hiện tại chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi, không muốn đứng lại lâu.
Quản Bình đi ở sau lưng Ngưng Hương, hồi tưởng hết thảy chuyện hôm nay, nàng cảm thấy Ngưng Hương cùng tam huynh đệ Lục gia không có dính dáng nam nữ.

Trở về nhà, Lý thị làm cháo gạo kê đơn giản trộn thêm dưa chuột, hai nhà ăn xong liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ban ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối liền ngủ rất ngon.
Cho nên đêm khuya yên tĩnh, phía đông Từ gia truyền đến một tiếng mèo kêu, ngoại trừ Quản Bình, mọi người trong Từ gia ai cũng đều không nghe thấy.
Quản Bình mở mắt ra, đợi bên ngoài lại truyền tới hai tiếng mèo kêu dài ngắn giống nhau, nàng lập tức ngồi dậy, lặng lẽ mặc quần áo.
Ước chừng thời gian sau một chum trà, Quản Bình hiện thân ở phía ngoài cửa Từ gia, không làm kinh động bất cứ ai.
Ngoài cửa sớm đã có người chờ , "Thế tử có lệnh, ngày mai sau giờ ngọ mang nàng đi Bắc Hà."
Trong bóng đêm, Quản Bình chỉ trả lời, "Tuân chỉ."
Dặn dò xong lời phân phó của Bùi Cảnh Hàn, hắc y nhân xoay người rời đi, như quỷ hiện hình.
Quản Bình đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới lui về trong cửa, lặng yên không một tiếng động đóng kín cửa chính.
Lúc đi ngang qua phòng hai tỷ đệ Ngưng Hương, không rõ vì sao trong đầu Quản Bình đột nhiên hiện lên hình ảnh Lục Thành cùng Lý bá phân phát tiền công, trên mặt mọi người Từ gia liền thể hiện sự vui vẻ tự đáy lòng, thuần phác, vui vẻ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.