Ngưng Hương đỡ cánh cửa tiếp tục đứng đó quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đóng kín.
"Hương Nhi, nàng sờ. Sờ nơi này này." Lục Thành kéo tay nàng chạm vào trên cổ tay mình, Ngưng Hương nén chịu cảm xúc muốn thu tay lại, hoang mang xê dịch ngón tay, rất nhanh liền sờ đến một vết muỗi chích.
Vừa đau lòng vừa muốn cười, Ngưng Hương thu tay lại, ý bảo hắn đi theo mình.
Hai người giống như trộm vậy, lén la lén lút chạy vào tây phòng.
Ngưng Hương mới vừa bước vào phòng liền bị nam nhân đang theo sát kéo lại khiến nàng nhào tới trong ngực hắn.
Thùng thùng, tiếng tim đập đột nhiên rõ ràng, không biết là của ai vang lên.
"Hương Nhi, nhớ nàng muốn chết ." Lục Thành ôm eo nàng, thổi khí vào trong tai nàng, không chút dịu dàng.
Khí nóng lọt vào trong tai, Ngưng Hương sợ ngứa, nhịn không được rụt cổ một cái.
Lục Thành lại cho rằng nàng muốn trốn, đầu nghiêng một cái liền chặn ngay cặp môi hắn mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù mang theo bá đạo thô cuồng, nhưng lần trước ở bên trong thung lũng ngô không uổng công luyện tập , Lục Thành đã biết cách hôn nàng khiến nàng chống đỡ không được, trong mười ngày này hắn lại tưởng tượng dư vị vô số lần, lúc này ôm được người, Lục Thành tựa như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội thi triển bản lãnh tướng quân, mỗi một lần tiến quân đều uy phong lẫm liệt.
Cho dù Ngưng Hương xuất phát từ bản năng muốn rụt rè một chút, nhưng ý niệm trong đầu cũng không thể kiên trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649465/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.