Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Ngưng Hương lần nữa chuyển vào tay hắn, liền thấy kia đường may thật tinh tế chỉnh tề, cùng với bàn tay màu lúa mạch thô lỗ hoàn toàn bất đồng.
"Huynh, huynh biết may quần áo sao?" Sững sờ một lúc lâu, Ngưng Hương mới kinh ngạc hỏi.
Lục Thành không ngẩng đầu lên nói: "Giặt quần áo nấu cơm, ngoại trừ sinh con, nàng biết làm gì thì ta cũng sẽ làm được giúp nàng."
Mẫu thân mất sớm, đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, mặc dù Nhị thẩm vẫn thường giúp đỡ, nhưng trong nhà Nhị thẩm cũng có ba đứa bé, hắn cũng không thể để xiêm y hư hỏng của đệ đệ và muội muội đều đưa tới cho Nhị thẩm may vá được. Ban đầu Lục Thành không biết, nhưng hắn sẽ học, lúc Nhị thẩm thêu thùa may vá, hắn lưu ý nhìn, về nhà luyện một chút cũng sẽ làm được như vậy.
Nấu cơm xào rau, kể cả chăm sóc trẻ con, mỗi một thứ Lục Thành đều học một chút là biết, ngoài ra hắn sẽ dạy cho Nhị đệ, để khi hắn ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình thì Nhị đệ cũng biết làm.
Hắn làm việc tỉ mỉ, nói chuyện khôi hài, phòng bị Ngưng Hương đối với hắn dần dần nhạt đi, nàng đi tới cửa nói: "Để xuống đi, là ta may, bên kia sắp khai tiệc rồi, huynh..."
"Nàng ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với nàng." Lục Thành chỉ vào băng ghế đối diện, ngửa đầu nói.
Thần sắc hắn nghiêm túc, giống như có chuyện gì quan trọng lắm, Ngưng Hương không biết là đã tin lời của hắn hay là sợ cặp mắt kia, nàng chần chừ một lát, chậm chạp ngồi xuống đối diện hắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm xiêm y trong tay hắn.
"Bọn họ đều đi qua đó uống rượu mừng, tại sao nàng lại không đi?" Lục Thành không hiểu hỏi.
Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện quan trọng hắn cần nói chính là chuyện này?
Lục Thành hơi u oán nhìn nàng, "Ta ở Lưu gia ra ra vào vào ba lượt, vẫn đang tìm nàng, xác định nàng không đi, ta liền bắt đầu lo lắng nàng có bị bệnh hay không, lắm thầy nhiều ma, không nói chuyện được với Thu Nhi, ta đành phải vụng trộm đến tìm nàng."
Hắn thực sự đã tìm nàng thật lâu, khó có thể quang minh chính đại thấy nàng, nàng lại không xuất hiện.
"Có phải nàng biết ta sẽ đến nên mới cố ý trốn ta không?" Lục Thành đem xiêm y bỏ vào giỏ may vá, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Không phải, ta không biết là huynh sẽ đến." Ngưng Hương thật lòng oan uổng, lập tức giải thích, mắt hạnh liếc về hướng ngoài cửa, "Ta cảm thấy đã rời nhà hơn ba năm, cùng người trong thôn không quen lắm, nếu đi ra khỏi cửa thì bọn họ đều sẽ nhìn chằm chằm ta xem xét, giống như đang nhìn người xa lạ ngoài thôn vậy, ta, ta cảm thấy không được tự nhiên, nên mới không đi."
Lục Thành lập tức nghĩ tới đám già trẻ lớn bé khách nam trong viện và ngoài viện Lưu gia, gật đầu nói: "Đúng vậy, xác thực không có gì đẹp mắt, thôi nàng ở nhà đợi đi." Tức phụ của mình vừa đẹp vừa dịu dàng như vậy, để người khác nhìn thấy càng ít càng tốt.
Hắn không nghi ngờ, Ngưng Hương cũng thả lỏng tâm xuống.
"A Nam nhớ nàng, ngày mai ta sẽ để các thẩm dẫn hắn đến tìm nàng được không?" Nói xong lại nhìn thấy cô nương đối diện khẽ cắn đôi môi hồng, Lục Thành lại bổ sung: "Ta không đến đâu, tháng bảy vườn trái cây sẽ bận rộn nhất, thời gian gần đây đại khái ta đều không rảnh đến tìm nàng."
Nói xong từ ống tay áo lấy ra một quả trám lớn chừng nắm đấm của A Mộc cho nàng, "Có thể ăn được, chỉ là hơi chua một chút, ta sợ bị người khác nhìn thấy nên ta chỉ lấy một quả, về sau có cơ hội lại đưa nhiều thêm cho A Mộc và mọi người bá mẫu nếm thử."
Ngưng Hương hiểu lầm, cho là hắn hái trộm từ vườn trái cây ra ngoài sợ bị người khác phát hiện, lo lắng nói: "Huynh hái trộm sao?"
Mắt hạnh của nàng trừng lớn , giống như trộm một quả trám là chuyện cỡ kinh sợ cỡ nào.
Một cô nương nhát gan như chuột.
Lục Thành nhìn nàng cười, "Không phải vậy, hai ngày trước trời mưa, trái cây rớt rất nhiều, loại quả này Ngô gia sẽ không cần, ta nhặt được một rổ về nhà, ta nói giấu quả trám đi là sợ làm khách của Lưu gia nhìn thấy, nếu không cũng đã đưa cho A Mộc một quả rồi."
Trái cây tròn trịa khó giấu tốt, nàng lại nhất định lén lén lút lút, hại hắn không thể quang minh chính đại đưa.
Hiểu lầm hắn trộm đồ, Ngưng Hương đỏ mặt, đưa tay đón trái cây, vừa đưa đến một nửa, nhớ lại chút ít mánh khóe kia của hắn, Ngưng Hương lập tức rút tay về, bước tiếp theo lại không biết nên làm như thế nào .
Hay là nàng kêu hắn để trên đất rồi nàng lại nhặt lên nhỉ?
Phòng bị này cũng quá rõ ràng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.