Ánh mắt Ngưng Hương lần nữa chuyển vào tay hắn, liền thấy kia đường may thật tinh tế chỉnh tề, cùng với bàn tay màu lúa mạch thô lỗ hoàn toàn bất đồng.
"Huynh, huynh biết may quần áo sao?" Sững sờ một lúc lâu, Ngưng Hương mới kinh ngạc hỏi.
Lục Thành không ngẩng đầu lên nói: "Giặt quần áo nấu cơm, ngoại trừ sinh con, nàng biết làm gì thì ta cũng sẽ làm được giúp nàng."
Mẫu thân mất sớm, đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, mặc dù Nhị thẩm vẫn thường giúp đỡ, nhưng trong nhà Nhị thẩm cũng có ba đứa bé, hắn cũng không thể để xiêm y hư hỏng của đệ đệ và muội muội đều đưa tới cho Nhị thẩm may vá được. Ban đầu Lục Thành không biết, nhưng hắn sẽ học, lúc Nhị thẩm thêu thùa may vá, hắn lưu ý nhìn, về nhà luyện một chút cũng sẽ làm được như vậy.
Nấu cơm xào rau, kể cả chăm sóc trẻ con, mỗi một thứ Lục Thành đều học một chút là biết, ngoài ra hắn sẽ dạy cho Nhị đệ, để khi hắn ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình thì Nhị đệ cũng biết làm.
Hắn làm việc tỉ mỉ, nói chuyện khôi hài, phòng bị Ngưng Hương đối với hắn dần dần nhạt đi, nàng đi tới cửa nói: "Để xuống đi, là ta may, bên kia sắp khai tiệc rồi, huynh..."
"Nàng ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với nàng." Lục Thành chỉ vào băng ghế đối diện, ngửa đầu nói.
Thần sắc hắn nghiêm túc, giống như có chuyện gì quan trọng lắm, Ngưng Hương không biết là đã tin lời của hắn hay là sợ cặp mắt kia, nàng chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649433/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.