Cam lòng tặng thứ đồ tốt, đó là bởi vì có việc lớn cần cầu xin! Vậy mà bà ấy có thể để cháu gái đi cửa sau cầu xin thế tử ư? Đó là tham quan ô lại mới làm chuyện như vậy, thê tử dựa vào cái gì sẽ cho rằng thế tử sẽ vì cháu gái ngoại mà đi vi phạm tới pháp luật và kỷ luật của triều đình? Lại còn là đi giúp biểu ca của nàng. Nhi tử trúng tú tài là do bản lãnh của hắn, không đậu có nghĩa là do hắn không có bản lãnh, hoàn toàn không quan hệ đến cháu gái ngoại này! "Hương Nhi đừng nghe mợ cháu nói hươu nói vượn, những năm qua cháu đã làm nha hoàn hầu hạ người khác không dễ dàng gì, sau này có thể có cuộc sống yên ổn qua ngày ở nhà rồi thì đừng đi Hầu phủ nữa." Chương Mãn cúi đầu nói, nói xong dắt lấy Thôi thị bước ra ngoài, "Ta với mợ cháu đi trước, ngày khác cữu cữu quay lại thăm hai đứa." Ông không còn mặt mũi nào đứng trước mặt cháu gái ngoại nữa. Thôi thị sợ bị trượng phu biết mình có ý xấu, nhưng bây giờ sự tình đã nói toạc ra, rốt cuộc thói quen làm trời làm đất đã phát tác, lại quan hệ đến tiền đồ của trưởng tử, quan hệ đến việc bà có thể làm mẹ của tú tài, được người khác gọi là phu nhân, Thôi thị dứt khoát mặc kệ trượng phu, trừng mắt nói lý, "Ta nói hươu nói vượn chỗ nào? Ông nói rõ ràng cho ta, có câu nào ta nói bậy hả? Hồ Tam từ nhỏ học hành cũng không bằng Hồng Lâm, ông nói vì sao hắn đỗ tú tài mà Hồng Lâm chúng ta không được chút gì?" Chương Mãn không để ý tới giọng nói lớn tiếng của bà, ông cũng có đạo lý của mình, "Cao phu tử đã nói, việc thi cử là để xem tài năng của bọn họ cũng là để kiểm tra tâm tính của bọn chúng, Hồng Lâm quá kiêu căng nên mới thất bại một lần, lần này đi đi chưa chắc đã không trúng. Bà đừng có cả ngày chửi bới đại nhân giám khảo, năm ngoái ở trong học đường Cao phu tử đã khen ngợi tài văn chương của Hồ Tam, bài viết quả thực hay hơn so với Hồng Lâm, bà..." Thôi thị nhổ một ngụm nước bọt, "Ông trồng trọt thì biết cái gì? Hắn vì nịnh bợ giám khảo đại nhân nên đương nhiên phải nói văn chương của Hồ Tam tốt hơn!" Thấy nước miếng của bà từng chấm nhỏ phun trên mặt mình, Chương Mãn nhếch nhác lau đi, không nói gì nữa mà dắt lấy tay thê tử bước nhanh ra ngoài, "Có gì thì về nhà ầm ĩ đi, bà đừng có ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!" Thôi thị không chịu đi dùng sức giãy giụa, vừa lúc Chương Mãn nhấc chân vượt ngưỡng cửa, bị bà ra sức đẩy một cái, bỗng chốc ông liền ngã xuống đất. Thôi thị sửng sốt muốn đỡ trượng phu, nhưng Ngưng Hương đã vượt lên trước xông tới đỡ cữu cữu lên.
Chương Mãn vừa thẹn vừa xấu hổ vô cùng, cúi đầu nói: "Hương Nhi, cháu mặc kệ..." Ngưng Hương đỡ cữu cữu ngồi dậy, thật yên lặng nói: "Cữu cữu, không phải là cháu không muốn giúp biểu ca, chỉ là mợ quá coi trọng cháu thôi. Thế tử cùng Hầu gia từ trước đến nay cương trực công chính, quân kỷ nghiêm minh, bạn cũ thế tử gặp chuyện không may còn nhờ thế tử giúp đỡ, nhưng thế tử chỉ chịu cho hắn mượn bạc để hắn đi tìm người khác giúp đỡ, bản thân hắn cũng chưa bao giờ tự mình nhờ vả chuyện của người khác. Ngài ngẫm lại đi, thế tử ngay cả bạn cũ cùng thân phận với hắn mà hắn đều công tư rõ ràng, như vậy hắn sẽ giúp một nha hoàn nho nhỏ như cháu sao? Cháu không đi cầu, thế tử không biết biểu ca, sẽ không giúp đỡ cũng sẽ không chửi bới, một khi cháu đi cầu, thế tử lại lầm tưởng biểu ca không có học vấn không nghề nghiệp chỉ muốn đi cửa sau, lỡ may thế tử tức giận liền đi tới chỗ giám khảo đại nhân cáo trạng biểu ca thì phải làm sao bây giờ?" Nói xong, cũng đỡ người xong, Ngưng Hương bước nhanh vào nhà, đem cái váy Thôi thị vừa mới đưa đặt ở đầu giường gần lò sưởi trả lại cho bà, hổ thẹn nói: "Mợ, chuyện của biểu ca quả thực cháu không giúp được gì, đồ ngài lấy về đi, về sau nếu có đến cũng không cần phải khách khí như vậy nữa đâu." Thôi thị nhíu mày nhìn nàng, "Chuyện cháu nói đều là thật sao?" Bùi Cảnh Hàn là người như thế nào bà cũng không biết. Ngưng Hương thần sắc bình tĩnh nhìn bà, "Mợ không tin có thể phái người đi hỏi thăm một chút." Phụ tử Bùi Cảnh Hàn quan phong quả thật không tệ, với quyền thế như vậy chuyện tư lợi ít nhiều gì cũng đã làm qua, nếu đã lấy quyền để tư lợi đương nhiên sẽ không ngu xuẩn để cho người khác biết, trong lòng quan lại quyền quý có lẽ sẽ biết nhưng những thôn dân bình thường như chúng sao có thể biết được? Thôi thị nếu đi phủ thành hỏi thăm, cũng sẽ không nghe được nửa câu nói xấu tới phụ tử Bùi gia. Thôi thị vẫn không tin lắm, cảm thấy cháu gái ngoại không muốn giúp bà. Chương Mãn nhìn thấu tâm tư thê tử, nhưng cũng không thèm nói đạo lý nữa, liền kéo bà đi ra ngoài. Ngưng Hương đưa tiễn theo ở phía sau, không nhắc đến chuyện mời ở lại ăn cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]