Ngưng Hương mở rộng cửa chính, mời cữu cữu cùng mợ vào nhà mình. Thôi thị thật nhanh nhìn lướt khắp sân nhỏ hai nhà, thấy sân nhỏ sạch sẽ, luống rau xanh mơn mởn, cười khen: "Hương nhi về nhà đã bao lâu rồi? Sân được quét dọn sạch sẽ quá." Ngưng Hương khách khí nói: "Cháu mới trở về được ba ngày, đây đều là do Đại bá mẫu dọn dẹp dùm ạ." Nịnh hót không đúng chỗ, Thôi thị có chút xấu hổ nhìn về phía Lý thị. Lý thị nhìn bà ta rất không vừa mắt, không chút lưu tình châm chọc nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi bà qua đây vậy? Có lẽ đã bốn năm năm không gặp rồi thì phải, nhìn bà vậy mà không thấy già tí nào, thật sự là không phục không được, nếu đổi lại là ta thấy em gái của chồng và cháu ngoại trai gần chết mà không cứu, còn làm hại cháu gái phải bán mình làm nha hoàn, thì có lẽ hàng đêm ta đều ngủ không yên, trời mưa lại không dám ra cửa, đỡ cho ông trời dùng sét đánh chết ta!" Giọng nói càng lúc càng lớn, nương của Đại Tráng ở sát vách đứng sát chân tường, mặt mũi đều tràn đầy ý cười. Tức phụ thích nhất là nghe chuyện trong nhà của người khác, cha Đại Tráng quản không được đành chắp tay sau lưng đi vào nhà. Nương Đại Tráng thì tiếp tục nghe nồng nhiệt. Nhưng Thôi thị không để cho người khác có cơ hội xem náo nhiệt, nếu bà đã quyết định đến Từ gia, thì trước khi đến đã chuẩn bị xong tâm lý bị Lý thị châm chọc khiêu khích, nghe Lý thị mắng, bà chỉ khe khẽ thở dài, giống như có nỗi khổ tâm đầy bụng nhìn qua Ngưng Hương. Chương Mãn là một lão gia càng không có khả năng đứng tranh cãi cùng Lý thị, hơn nữa thê tử ông cay nghiệt vô tình, bị mắng là hoàn toàn đáng đời, ông liền nghiêng đầu nhìn về một bên, không có ý xen vào.
A Mộc sợ người lớn gây gổ với nhau, hắn căng thẳng nắm tay tỷ tỷ. Ngưng Hương muốn biết mục đích của mợ khi tới đây, nàng hiểu nếu đại bá mẫu còn ở đây thì Thôi thị sẽ không mở miệng, nàng đành khẩn cầu nhìn về phía Lý thị, "Cháu muốn mời cữu cữu và mợ vào phòng ngồi một chút, Đại bá mẫu cứ đi trước đi ạ." Lý thị lo lắng cho cháu gái, cầm tay Ngưng Hương kéo sang bên cạnh vài bước, làm bộ nói nhỏ nhưng giọng lại không đè thấp, "Năm đó nương cháu bệnh thành như vậy mà bà ta cũng không chịu móc bạc, cầm vài đồng tiền liền xua đuổi cháu, mấy năm này lại càng không đến thăm A Mộc, lần này bà ta tới tuyệt đối không có chuyện tốt gì, mặc kệ bà ta nói gì thì cháu cũng không được đồng ý, không có chủ ý thì cứ qua tìm ta, Đại bá mẫu sẽ làm chủ cho cháu!" Thấy trưởng bối tựa như gà mẹ bảo vệ gà con, trong lòng Ngưng Hương càng cảm thấy kiên định, nàng cười gật đầu đồng ý. Lúc này Lý thị mới dẫn Từ Thu Nhi đi . Ngưng Hương dắt đệ đệ đi ở phía trước, lấy ra cái chìa khóa mở cửa phòng bếp ra mời phu thê Chương Mãn vào. Trong phòng đã lâu không có người ở, Ngưng Hương trở về cũng chưa kịp sắm sửa đồ mới, hiển nhiên lộ ra vài phần rách nát, Chương Mãn nhìn chung quanh một vòng, nghĩ đến quang cảnh muội muội bị bệnh qua đời năm ấy, lại bởi vì hàng năm khom lưng bện giỏ nên sống lưng đã sớm còng lại càng còng nặng hơn. Trong mắt Thôi thị đều là ghét bỏ, nhưng lại nghĩ đến mục đích mình đến Từ gia nên đã kịp thời dấu đi, sau khi vào nhà giống như đã rất quen mà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Ngưng Hương khen: "Nữ nhi mười tám thay đổi, Hương Nhi thật là càng ngày càng mặn mà, vừa nãy thiếu chút nữa mợ đã không nhận ra được." Nói xong lại hướng về A Mộc vẫy tay, cười nói: "A Mộc trốn sau lưng tỷ tỷ làm gì? Đến đây để mợ ôm một cái nào." A Mộc ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ hỏi ý kiến. Ngưng Hương còn chưa kịp nói thì Chương Mãn đã khích lệ cháu ngoại trai nói: "Đi đi, xem mợ cháu đã chuẩn bị đồ gì tốt cho cháu kìa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]