Ngưng Hương thay quần áo xong đang muốn đi tây phòng nói chuyện với đám người Phan thị, nghe thấy A Nam kêu nàng, nàng bèn quay lại đi về phía bên sân nhỏ bên kia.
A Nam đã được phụ thân thả xuống, tiểu tử lung la lung lay đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa gấp gáp gọi cô cô, cô cô.
Thấy bé con thích mình đến như vậy, Ngưng Hương sao có thể bỏ lại bé, cố gắng không nhìn nam nhân bụng đầy ý nghĩ xấu xa sau lưng A Nam, nàng cười đi ra phòng bếp, ngồi xổm xuống ôm A Nam, "A Nam đi chậm một chút khéo ngã."
"Cô cô!"
A Nam bổ nhào vào trong lòng nương, đầu tiên ôm mặt Ngưng Hương hôn lên một cái, sau đó mới níu tay nương, kéo nàng đi về phía cửa lớn bên kia.
Ngưng Hương cho rằng tiểu tử muốn dẫn nàng đi chỗ Lục Thành đang đứng, nàng luống cuống, tay ôm A Nam muốn đi vào nhà.
"Không, Tướng Quân!" A Nam sốt ruột, không muốn đi vào trong nhà nhị gia gia, nghiêng đầu chỉ hướng cửa, "Tướng Quân!"
A Mộc đứng ở một bên nghe rõ, chạy đến bên cạnh tỷ tỷ giải thích: "Tỷ tỷ, A Nam muốn dẫn chúng ta đi xem Tướng Quân."
Cách đó không xa, Lục Thành vì chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, hắn làm bộ đi tới chỗ luống rau bên trong nhà nhị thúc, khom lưng nhổ cỏ.
Nhưng chỗ luống rau chân vịt đã được chủ nhân xử lý sạch sẽ, căn bản không có cỏ dại!
Đã nếm qua nhiều thủ đoạn của Lục Thành, Ngưng Hương sao có thể không nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649418/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.