Mồ hôi thấm ướt áo thấm vào bộ ngực mềm mại đời này còn chưa bị người khác chạm qua, hô hấp nam nhân còn nặng nề thổi vào, thổi đến nỗi Ngưng Hương không khống chế được mà run sợ.
Nhìn nóc nhà gỗ màu nâu, lại cảm giác được sức nặng nam nhân trên thân thể mình, nước mắt Ngưng Hương tuôn như suối trào.
Ở Hầu phủ bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt, về nhà Lục Thành cũng dần dần không đếm xỉa tới trong sạch của nàng, vì sao bọn họ không để cho nàng qua sống yên ổn qua ngày đây?
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng lại khóc to hơn.
Lục Thành nghe thấy nàng khóc liền nhíu mi, chịu đựng đau đớn khàn giọng hỏi nàng, "Thiếu chút nữa người chết chính là ta, ta không khóc mà nàng khóc cái gì?"
Tiểu cô nương không thèm để ý tới hắn, khóc lại càng hăng say hơn, gò má hắn đè nặng trên bụng nàng run lên một cái.
Lục Thành không đành lòng thử ngồi thẳng lên, mới động một chút liền đau, không còn biện pháp chỉ đành phải tiếp tục đè nặng lên người nàng, xác định nàng không có ý thêm cho hắn một lần đầu gối nữa thì lúc này Lục Thành mới nâng tay phải lên, vỗ nhẹ nhàng vào eo nàng, "Được rồi được rồi, ta, ta chỉ là tức giận do nàng trốn tránh ta thôi, lần sau không như vậy nữa."
Hắn cũng phát hiện nàng đặc biệt kháng cự mỗi khi hắn muốn thân mật với nàng. Lúc nói chuyện hoặc là hù dọa thì khuôn mặt nhỏ nhắn nàng hoặc trắng bệch hoặc mắc cỡ đỏ ửng, mặc kệ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649403/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.