Trong lòng tức giận, Ngưng Hương nhẫn tâm xoay người, khom lưng cầm lấy giỏ may vá lên nói với Từ Thu Nhi: "Thu Nhi bồi A Nam chơi một lát đi, bụng tỷ có chút không thoải mái nên vào phòng trước."
Nói xong chạy thẳng về phía phòng mình, không muốn đi về phía đông viện bên kia.
Sắp tới gần mà nương lại muốn đi , A Nam sốt ruột há to mồm vừa định gọi nương, nhưng chợt nhớ lại lời phụ thân vừa mới dặn dò, A Nam mím miệng, sau đó hít vào rồi lại mở miệng kêu Ngưng Hương, "Cô cô!"
Trước là A Mộc dắt bé đi, hiện tại đã biến thành bé dắt lấy A Mộc chạy theo Ngưng Hương.
Nghe được từ "cô cô" xa lạ trong miệng bé trai, Ngưng Hương lại mềm lòng từ từ xoay người lại.
"Ôm!" A Nam thấy có hy vọng bèn nâng lên một cánh tay khác vươn về phía nàng.
Đôi mắt đen của bé trai lúng liếng sạch sẽ lại trong suốt, Ngưng Hương nghĩ tới thân thế của bé thì không bước tiếp nữa, ngồi xổm xuống.
A Nam lập tức tách A Mộc ra, vui vẻ chạy nhanh vài bước nhào vào trong lòng Ngưng Hương.
"A Nam còn nhớ cô cô không?" Ngưng Hương lặng lẽ lau mắt, cười hỏi tiểu tử.
A Nam nhìn nàng không chớp mắt, giống như đối với nương này bé hết sức hài lòng, trả lời bằng cách giơ hà bao nhỏ của mình lên, "Tiền!"
Ngưng Hương mỉm cười, tay xoa bóp bên trong quả nhiên còn đặt hai đồng tiền.
Dư quang nhìn về phía Lục Thành đang đi tới bên này, Ngưng Hương lập tức ôm lấy A Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/649364/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.