Chuyện đầu tiên khi Ngưng Hương vừa về nhà chính là súc miệng. Múc đầy một gáo nước đứng súc miệng dưới mái hiên bắc viện. Tỷ tỷ mới vừa về nhà, A Mộc dính lấy tỷ tỷ, ngồi ở ngưỡng cửa tò mò nhìn nàng, "Sao tỷ tỷ không uống mà lại nhổ?" Ngưng Hương cúi đầu phun ra ngụm nước cuối cùng trong miệng, giống như đem nước miếng mà hắn lưu lại trong miệng nàng dưới tàng cây đều phun ra ngoài, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh lừa gạt đệ đệ, "Lúc tỷ tỷ cùng Lý ma ma nói chuyện đột nhiên có con trùng bay vào, suốt đường đi đều cảm thấy khó chịu vô cùng, bây giờ phải súc miệng như vậy chứ lát sau mới ăn nổi cơm." A Mộc đơn thuần lập tức tin lời tỷ tỷ nói, cười hắc hắc hỏi đó là con sâu gì, buồn cười khi nghe câu chuyện tỷ tỷ kể. Từ Thu Nhi đang ngồi trên bàn nghe thấy vậy cũng tin tưởng, thứ nhất là Lục Thành không giống người xấu, thứ hai là tiểu cô nương mười ba tuổi sẽ không dễ nghĩ tới phương diện kia. Thức ăn buổi trưa chính là sủi cảo chiên nhân cải thìa, sân trước cộng sân sau của hai nhà rất rộng rãi cho nên Lý thị trồng rau bốn phía, cải trắng, đậu đũa, cà, dưa chuột, gần như chính là thức ăn trong một năm của một hộ gia đình. Cải thìa trồng lớn lên rất nhanh, một phần thì để ăn còn lại thì xâu thành chuỗi treo ở phía dưới mái hiên sau phơi khô, giữ lại đầu mùa xuân sang năm làm đồ ăn cho cả nhà. Bánh nhân cải trắng mềm mại ăn rất thơm, Ngưng Hương cảm giác tài nấu nướng của đại bá mẫu so với nàng tốt hơn, rất lâu nàng chưa được ăn cơm trong nhà, cho nên buổi trưa hôm nay tiểu cô nương một lúc ăn liền hai cái bánh, còn uống thêm một chén cháo gà. Thấy chất nữ hôm nay ăn nhiều như vậy Lý thị liền vui vẻ.
Sau khi ăn xong dọn dẹp phòng bếp một chút rồi mọi người trở lại từng phòng nghỉ trưa. Ở bên ngoài tâm sự quá nhiều, về đến nhà thì cái gì cũng đều lười suy nghĩ, Ngưng Hương bồi đệ đệ chơi đùa một lát rồi hai tỷ đệ sóng vai nằm ngủ trên giường đặt gần lò sưởi . Tiếng ve kêu rất lớn vậy mà A Mộc vẫn ngủ rất ngon, còn Ngưng Hương thì mới ngủ được nửa canh giờ thì đã tỉnh bèn nằm bên cạnh nhìn đệ đệ một lát, sờ vào khuôn mặt trắng trẻo non mềm của bé rồi Ngưng Hương lặng lẽ đứng lên, thay bộ y phục mới mang về rồi lại đem đồ của đệ đệ vừa mới thay cùng với đồ lót của nàng cầm ra bên ngoài, ngồi chỗ thoáng mát trước viện giặt giũ y phục. Nàng vừa giặt xong thì mọi người Lý thị cũng đã tỉnh dậy, hai cha con Từ Thủ Lương và Từ Hòe thì ra ngoài đồng làm việc, còn Lý thị thì ngồi ở trên ghế dưới gốc cây hồng may cho A Mộc một bộ quần áo mới,. Ngưng Hương cũng dẫn đệ đệ và muội muội theo qua ngồi xuống, dạy A Mộc viết chữ còn nàng cùng Từ Thu Nhi và Lý thị thì thiêu thùa may vá. A Mộc ngồi xổm trên đất, cầm nhánh cây nhỏ trong tay, nhìn xem tỷ tỷ viết chữ gì ở bên kia thì bé viết theo như vậy, viết một nét lại nhìn một nét. Cuối cùng cũng viết xong một chữ, A Mộc ngẩng đầu lên muốn kêu tỷ tỷ nhìn một chút có sai chỗ nào không, nhưng vừa nhìn lên thì đã thấy ở cửa đông đột nhiên xuất hiện một bé trai so với mình còn nhỏ hơn, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu xanh da trời không có tay, phía dưới là chiếc quần yếm trắng rộng thùng thình. Mà bé trai đi đường vẫn chưa vững, đi một bước thì hà bao đỏ thẫm trước ngực bé cũng lay động theo. Giống như có chút sợ người lạ, bé quay đầu lại không biết đang nhìn ai, sau đó lại tiếp tục đi vào trong sân, cái đầu nhỏ rất nhanh đã chuyển hướng nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt đen to lúng liếng, cái miệng nhỏ còn đang kinh ngạc, cực kỳ xinh xắn. "A Nam!" A Mộc hưng phấn kêu lên. Ngưng Hương cùng mẹ con Lý thị đều kinh ngạc ngẩng đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]