Chương trước
Chương sau
Bùi Cảnh Hàn cũng không phải là một con quỷ háo sắc, so với việc trêu chọc Ngưng Hương thì hắn muốn chuyên tâm đánh giá những bài thơ hay vừa mới tìm được kia.
Ghét bỏ Tố Nguyệt tay chân khéo léo nhưng chữ lại quá xấu không lên nổi mặt bàn, mỗi ngày sau khi từ đại doanh trở về bồi mọi người trong nhà xong, Bùi Cảnh Hàn tự mình đi vào thư phòng, tự tay đem những câu thơ sao chép vào trong cuốn sổ mới. Câu cú cũng không nhiều lắm, sau hai khắc thì Tố Nguyệt đã viết xong, còn Bùi Cảnh Hàn viết xong một câu lại đánh giá một câu, cho nên lúc hắn sao chép hết toàn bộ thì đã là mùng chín tháng tư.
Sự thích thú đối với các bài thơ mới cũng từ từ nhạt dần, Bùi Cảnh Hàn rốt cuộc cũng nghĩ tới hai đại nha hoàn kiều diễm xinh đẹp của mình.
Tố Nguyệt cơ bản đã dụ dỗ được rồi, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể thu dùng, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại càng thích hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của tiểu cô nương lúc nàng e thẹn hơn, càng sợ hãi càng khiến hắn yêu thích muốn tiến lên thêm một bước, sợ nhắc tới liền khiến nàng hốt hoảng, cho nên cũng chưa vội ăn nàng vào trong bụng. Còn với Ngưng Hương, Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa biểu hiện rõ ràng tâm ý của hắn đối với nàng.
Vừa lúc ngày mai là ngày nghỉ hưu mộc.
Vừa từ thư phòng bước ra liền thấy hai đại nha hoàn của hắn đang đứng trước bồn hoa ngắm hoa.
"Ngày mai ta muốn đi tới phố bán tranh hoa và chim để mua chim cho Nhị công tử, trong hai ngươi ai muốn đi cùng ta?" Bùi Cảnh Hàn đứng trên bậc thang, cười nhìn hai cô nương.
Ngưng Hương nhìn về phía Tố Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Cùng đi với nhau được không?"
Nếu Bùi Cảnh Hàn đã nói như vậy thì ít nhất sẽ chọn một người, ai một mình bồi hắn cũng đều nguy hiểm, không bằng đồng hành với nhau.
Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn, không mặn không nhạt mà ghét bỏ nói: "Ngưng Hương đi đi, ta không thích đi tới đó, toàn là mùi phân chim thôi."
Nàng không thích mèo hay chó, cũng không thích những con vật có lông, Bùi Cảnh Hàn biết rõ mà còn cố ý hỏi, rõ ràng là muốn đi cùng với Ngưng Hương lại cố ý để nàng hiểu chuyện một lần. Sau khi sống lại Bùi Cảnh Hàn đã nhịn Ngưng Hương lâu rồi, Ngưng Hương lại không để cho hắn chút ít ngon ngọt, Bùi Cảnh Hàn nhiều lần thỉnh cầu mà không được, một khi nổi điên lên lại càng dọa người. Lần này hắn mang Ngưng Hương đi tới phố tranh hoa và chim, chính là muốn ở trong xe ngựa chiếm chút tiện nghi nhỏ.
Không phải Tố Nguyệt không hy vọng Ngưng Hương trong sạch mà thoát thân, thế nhưng chuyện này thật quá khó khăn , Bùi Cảnh Hàn chính là con sói, nhìn thấy con thỏ nhỏ đã vào hang sói thì sao lại để mình thiệt thòi mà không ăn? Ngưng Hương có thể giữ chặt váy là tốt lắm rồi.
Nói xong , ánh mắt Tố Nguyệt lặng lẽ trấn an Ngưng Hương.

Ngưng Hương đành phải đem nghi hoặc trong lòng ép xuống.
Bùi Cảnh Hàn đối với chuyện Tố Nguyệt thức thời cảm thấy rất hài lòng, ban đêm liền gọi Tố Nguyệt tới gác đêm, trong lúc Tố Nguyệt chuẩn bị cởi giày cho hắn thì tay hắn nhanh chóng kéo nàng ôm vào trong ngực, hôn vào lỗ tai nàng, "Ngày mai nàng suy nghĩ thật kỹ thích đi nơi nào chơi, lần nghỉ hưu mộc sau, một mình ta dẫn em ra ngoài."
Đôi môi ấm áp như có như không đụng vào vành tai nàng, bàn tay lại quanh quẩn trên eo của nàng.
Tố Nguyệt cũng không trốn tránh, thẹn thùng chôn vùi ở trong ngực hắn, siết chặt tà áo của hắn nói: "Nếu vậy thế tử không được phép nuốt lời."
"Nếu như ta nuốt lời thì để nàng phạt ta nhé." Bùi Cảnh Hàn ôm nàng đặt lên trên đùi hắn, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Tố Nguyệt nhắm mắt lại, tùy ý để bàn tay to của hắn thăm dò vào trong áo của nàng.
Phía bên trong nhĩ phòng, nghĩ đến ngày mai một mình phải cùng với Bùi Cảnh Hàn ra khỏi phủ, Ngưng Hương lo lắng không ngủ được.
Đời trước Bùi Cảnh Hàn không mang theo nàng đi tới phố tranh hoa và chim, hơn nữa, nàng còn nhớ, vào tháng sau lão chúc thọ của phu nhân, hai mẹ con cô phu nhân cùng Thẩm Từ Từ đã sắp đến, chính là sự việc xảy ra sau vài ngày nữa.
Thẩm Từ Từ bán nàng, làm hại Tố Nguyệt đau khổ nhiều như vậy, Ngưng Hương đương nhiên hận nàng ta, nhưng hai người một người là chủ một người là nha hoàn, Ngưng Hương không có năng lực báo thù, cũng đành bất lực mà oán hận. Sống lại lần nữa, kỳ thật nàng lại càng ngóng trông Thẩm Từ Từ nhanh vào phủ, làm phân tâm tình cảm của Bùi Cảnh Hàn đặt ở trên người nàng và Tố Nguyệt.
Còn Tố Nguyệt nữa, nàng ấy vì sao lại để cho nàng một mình bồi Bùi Cảnh Hàn ra phủ?
Ngày hôm sau Tố Nguyệt liền nói cho nàng.
Thừa lúc Bùi Cảnh Hàn đi bồi người nhà dùng điểm tâm, Tố Nguyệt sâu xa khuyên Ngưng Hương: "Thế tử thì chẳng biết thành thân lúc nào, cho dù giống như trong giấc mơ của ngươi là sang năm thành thân thì ít ra cũng còn hơn một năm nữa, cho dù thông minh hay cẩn thận đến đâu cũng không thể kéo dài được lâu như thế. Chi bằng ngoan ngoãn vờ đẩy đưa với hắn vài lần nhưng đừng để hắn thành công là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.