Chương trước
Chương sau
Trẻ con ở trong thôn, bốn năm tuổi đã có thể chạy tốt, hơn nữa từ trong nhà nhìn ra đầu thôn phía tây vẫn có thể thấy rõ, Ngưng Hương hết sức yên tâm. Đứng trước cửa lớn đưa mắt nhìn A Đào và A Mộc đi về phía thôn tây, Ngưng Hương xoay người bước vào phòng bếp, cọ rửa nồi, chuẩn bị sẵn sàng nhóm củi.
"Đại tỷ, tỷ mau vào đây xem nè!" Từ Thu Nhi đột nhiên vén rèm cửa lên, hưng phấn kêu nàng.
Ngưng Hương tò mò đi qua.
Từ Thu Nhi ra dấu bảo nàng nhìn ở trên giường gạch.
Ngưng Hương nghiêng đầu, liền trông thấy A Nam đang ngửa mặt nằm, hai cánh tay nhỏ giơ cao khỏi đỉnh đầu, tư thế rất đáng yêu.
Ngưng Hương nhịn không được hôn lên mặt của bé, nhìn một lát, nói với đường muội: "Muội ở đây trông bé đi, tỷ đi lấy củi."
Từ Thu Nhi gật đầu, ngồi ở cạnh giường cười nhìn A Nam.
Ngưng Hương đi về phía bắc viện, ai ngờ mới từ bắc viện ôm bó củi trở lại, liền nhìn thấy ở phía trước cửa có hai thân ảnh một cao một thấp đang đi tới, thấp chính là đệ đệ A Mộc, cao chính là Lục Thành, hôm nay hắn mặc một thân vải xám áo ngắn vải thô, tay áo cuốn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay đang thả lỏng, cùng với lớp da thịt rắn chắc.
Mới vừa đụng mặt nhau, vẫn chưa nhìn thấy mặt hắn, Ngưng Hương lập tức mở to mắt, làm bộ như bị bó củi cản trở không nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức để bó củi xuống xoay người đi đến hậu viện.
"Đại tỷ!" A Mộc không biết rõ tâm tư tỷ tỷ, hưng phấn kêu lên, "Đại tỷ, Lục đại ca mời cả nhà chúng ta buổi trưa đến nhà huynh ấy ăn cơm!"
Lúc ở trong ruộng nghe Lục đại ca đã nói như vậy, Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều không đồng ý, Lục nhị ca thấy vậy liền ngăn cản không cho bọn họ về nhà, sau đó Lục đại ca tới đón A Nam, thuận tiện gọi hai tỷ tỷ cũng qua ăn cơm. Cái miệng nhỏ nhắn của A Mộc tỏ vẻ thèm ăn, biết rõ nếu trong nhà mời khách khẳng định sẽ có thịt và nhiều món ăn ngon, bé rất muốn đến Lục gia, hơn nữa Đại bá mẫu và Đại bá phụ giúp Lục gia làm việc, bọn họ mời ăn cơm là điều tất nhiên.
A Mộc rất hiểu chuyện, cho dù thức ăn nhà khác có ngon hơn đi nữa nhưng bọn họ không giúp đỡ người khác làm việc thì bé cũng sẽ không thèm ăn, bây giờ vừa giúp đối phương lại còn được mời, bé liền rất muốn đi, giống như tối hôm qua Lục đại ca ở lại nhà bọn họ ăn cơm.
Lục Thành nhìn cô nương đang ở bên trong phòng bếp muốn tránh mà không thể tránh kia, nhìn thấy khuôn mặt nàng bởi vì lúng túng mà đỏ bừng, hắn nói cực kì khách sáo: "Từ cô nương, mau qua ăn cơm thôi, muội cùng với Thu Nhi đều qua nhà chúng ta đi, bá phụ và bá mẫu đều đã đi trước rồi."
Hắn lại gọi nàng là Từ cô nương ...

Ngưng Hương rủ mắt nhìn vạt áo hắn, không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không, cho nên cảm thấy giọng nói hắn kêu "Từ cô nương" có chút lạnh lùng.
Đúng là nên lạnh lùng như vậy, đổi lại là bất kì ai bị người cự tuyệt, cũng khó có khả năng không tức giận với đối phương.
Nếu vậy hắn tới mời nàng chắc cũng là xuất phát từ lòng khách sáo, nể mặt nhau mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, tâm trạng Ngưng Hương lại dễ chịu đi không ít, nhìn xem chiếc nồi trên bếp, giọng nói tự nhiên: "Buổi chiều muội còn phải về thành, có chút lười đi ra ngoài, Lục đại ca đi hỏi Thu Nhi thử đi, nàng đang ở tây phòng canh chừng A Nam đang ngủ."
Lục Thành “ừ” một tiếng, cũng không có ý khuyên nhiều thêm, đi vào bên trong bước thẳng qua người nàng.
Từ Thu Nhi đã ra ngoài, có chút bất ngờ khi thấy Lục Thành miễn cưỡng mời mọc, bình thường khi mời người khác ăn cơm đều phải nói qua nói lại nhiều lần, nào mới chỉ hỏi một lần thì đã không hỏi nữa? Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, thật ra là Lục Thành không thích Đường tỷ?
Nhiều suy nghĩ như vậy nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Từ Thu Nhi đứng ở cửa tây phòng, cười nói: "Lục đại ca, vậy thôi muội cũng không đi đâu, muội muốn ở lại chơi với tỷ tỷ nhiều hơn." Thứ nhất nàng quả thật cũng không muốn đi, thứ hai là Lục Thành có vẻ cũng không thật lòng hy vọng các nàng đi.
Tuy nhiên Lục Thành nói chuyện với nàng lại không giống như vừa rồi mà hết sức thân thiện nói: "Thu Nhi nên đi thôi, đại tỷ của muội một tháng mới về nhà một lần, nàng lưu luyến gia đình cho nên ta mới không khuyên, còn muội thì ngày ngày ở nhà chơi rồi, thôi được rồi, đừng có khách khí với ta nữa, chúng ta cùng đi thôi."
Nói xong đi vào tây phòng, bế nhi tử còn đang ngủ say lên, lúc đi ra nhìn về phía A Mộc, "A Mộc, dẫn nhị tỷ đi thôi, chúng ta về ăn cơm."
A Mộc nhìn theo tỷ tỷ đang đứng trước phòng bếp, nhếch miệng, lắc đầu nói: "Đệ cũng không đi, đệ muốn ăn chung với tỷ tỷ."
Thấy đệ đệ không nỡ bỏ mình ở nhà một mình, ngay cả thức ăn ngon cũng đều nhịn lại, trong lòng Ngưng Hương cảm thấy ấm áp, tươi cười sờ đầu đệ đệ, lại nhìn qua Từ Thu Nhi nói: "Thu Nhi cùng với Lục đại ca đi ăn đi, ăn sớm về sớm."
Từ Thu Nhi không muốn đi, đẩy Lục Thành ra ngoài, ngoài miệng cười trêu chọc nói: "Lục đại ca đi nhanh đi, chúng ta đều không ai đi đâu, huynh cẩn thận A Nam tỉnh ngủ lại không muốn cùng huynh về nhà đó!"
Lục Thành nâng A Nam lên ôm vào trong lòng, cũng không đẩy Từ Thu Nhi ra mà bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bếp, lúc ôm nhi tử thì bàn tay to của hắn lặng lẽ nhéo nhẹ vào mông nhi tử một cái, đồng thời quay đầu lại khuyên nhủ: "Thu Nhi, muội nhất định muốn huynh phải mời lần thứ hai phải không?"
A Nam bất mãn hừ một tiếng, nếu như không có người nói chuyện bé vẫn tiếp tục ngủ, bây giờ lại nghe thấy tiếng phụ thân, tiểu tử từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn phụ thân, lại nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương đang đứng ở trong phòng bếp, phụ thân bế bé càng lúc đi càng xa, tiểu tử này lập tức mặc kệ, há miệng khóc rống lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.