Ngưng Hương lập tức đưa mắt nhìn về phía đệ đệ đang nằm trong ổ chăn bên cạnh. A Mộc nằm nghiêng về hướng bên nàng, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau, cũng không kịp nhìn thấy tỷ tỷ bị A Nam chiếm tiện nghi. Không có người nhìn thấy, Ngưng Hương bình tĩnh bắt lấy cánh tay nhỏ bé xấu xa của A Nam, ánh mắt dịu dàng nhìn nhìn bé, không nói lời nào chỉ vỗ vỗ ru bé ngủ. Thế nhưng trong đầu A Nam lại rất tò mò, càng tò mò càng không muốn ngủ, không khách khí mà ấn ấn vào ngực của cô cô, Ngưng Hương thấy nàng càng cố gắng cản thì A Nam lại càng có tinh thần hơn, không còn biện pháp nào khác nàng đành đỏ mặt để bé sờ. Bàn tay nho nhỏ của bé nhích tới nhích lui, giống như là có được món đồ chơi tốt, Ngưng Hương chỉ cảm thấy nhột nhột, trong lòng tĩnh lặng . Thấy nàng không ngăn cản, sự hứng thú của A Nam dần dần mất đi, ngáp một cái, nhích lại gần trong lòng Ngưng Hương, cuối cùng cũng muốn ngủ. Ngưng Hương kìm lòng không được nở nụ cười, ôm thật chắc tiểu tử. Lục Thành vào nhà lần nữa muốn nhìn một chút xem A Nam đã ngủ hay chưa, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Ngưng Hương đang tươi cười dịu dàng với A Nam. Hắn rất muốn nhìn nàng nhiều thêm, lại biết chuyện này là không thể nào, đành lặng lẽ kéo rèm cửa xuống, đi ra cửa dắt xe lừa, để A Đào ngồi trên xe chờ trước, rồi đến tây phòng đón nhi tử. Cả nhà Từ Thủ Lương cũng biết A Nam đang ngủ nên chưa có ở trên xe, đành đứng ở bên cạnh xe lừa chờ tiễn khách. Ngưng Hương đã nghe được động tĩnh bọn họ thu dọn đồ đạc, cho nên lần này Lục Thành vừa tiến vào thì nàng đã biết. Trong phòng yên tĩnh, dưới ngọn đèn mờ ảo hai đứa bé đều ngủ thiếp đi, đối diện với ánh mắt của Lục Thành, Ngưng Hương có chút khẩn trương. "Vất vả cho muội rồi, để bé cho ta." Lục Thành đứng trước mép giường, trong lúc nói chuyện lặng lẽ quét mắt nhìn đôi chân nhỏ đang mang tất của nàng. A Nam ngủ vẫn chưa sâu, đây cũng là nguyên nhân Ngưng Hương vẫn chưa thể đưa bé ra ngoài. Lúc này lại thấy Lục Thành sốt ruột đi vào, nàng không có biện pháp đành cẩn thận di chuyển đến trước mép giường, mới vừa định đưa A Nam sang, đột nhiên có cảm giác vạt áo bị kéo xuống, Ngưng Hương cúi đầu, kinh ngạc phát hiện tay trái A Nam chẳng biết từ lúc nào lại bắt được vạt áo của nàng. Lục Thành cũng chú ý tới bàn tay nhỏ xấu xa của nhi tử, thừa dịp Ngưng Hương ngẩng đầu đã kịp thời di dời ánh mắt. Ngưng Hương thấy hắn cười nhìn đệ đệ đang ngủ, liền thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cầm lấy cánh tay béo ú nóng hổi của A Nam ra, vừa hơi dùng sức vừa căng thẳng quan sát A Nam, thấy tiểu tử nhếch miệng, lông mày cũng nhíu lại, nàng đột nhiên cảm thấy không nỡ.
"Lục đại ca, A Nam còn nhỏ, có chuyện gì huynh cứ nhẹ nhàng khuyên bảo bé,bé sẽ nghe lời thôi." Đừng động một chút là vẻ mặt lại khó chịu với bé. Ngưng Hương rũ mắt, yên lặng nhìn vạt áo của nam nhân bổ sung một câu. Là do ánh nến mờ ảo hay bởi vì ngực chạm vào chạm vào nhảy lên tâm nhiều vài phần ái muội, Lục Thành đứng ở trên cao nhìn nàng đang ngồi xổm trước mép giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng, hô hấp nặng nề, lá gan cũng lớn lên. "Hương nhi quan tâm tới A Nam như vậy, không trách được bé lại thích muội như vậy." Vẫn chưa ẵm lấy nhi tử, hắn nhìn chằm chằm lông mi nàng, lấy hết dũng khí gọi nhũ danh của nàng. Lông mi Ngưng Hương run lên. Hắn lớn hơn nàng tám tuổi, còn lớn hơn đường huynh Từ Hòe vài tuổi, lấy mức độ quen thuộc của bọn họ, gọi nhũ danh của nàng là chuyện hết sức bình thường. Trong sách có nói nhũ danh của cô gái trong khuê phòng người ngoài không thể tùy tiện gọi, kỳ thật đó là nói những nữ tử của những gia đình lớn, trong thôn cha mẹ kêu nữ nhi ăn cơm hay dặn dò nữ nhi làm việc, đều gọi nhũ danh của các nàng, mọi nhà đều như vậy, khi những người trong thôn nhìn thấy khuê nữ nhà khác, không kêu nhũ danh chẳng lẽ lại kêu đại cô nương, nhị cô nương? Như vậy ngược lại lại càng quái dị. Nhưng Lục Thành ngay từ đầu đã kêu nàng là cô nương, bây giờ đột nhiên lại đổi giọng, toàn thân Ngưng Hương cảm thấy không được tự nhiên, so với lúc Lục Ngôn kêu muội muội nàng còn ngại ngùng hơn. Coi như là không nghe thấy, Ngưng Hương cười cười, nâng tay lên, lần nữa đem A Nam đưa tới cho hắn. Nhưng Lục Thành nhìn hàng lông mi đang run run của nàng thì đoán trong lòng nàng cũng không bình tĩnh được như ngoài mặt. Nàng đã chú ý tới cách xưng hô đã thay đổi, tựa hồ cũng không quen, nhưng vì sao lại phải giả vờ hai cách xưng hô này đối với nàng đều như nhau?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]