Chương trước
Chương sau
Thôn Liễu Khê.
Lý thị không muốn cháu gái mềm mại như vậy lại phải ra ruộng làm, đành khuyên nàng: "Đến Thu Nhi ta cũng không cần nó giúp đỡ, Hương nhi cũng không cần phải ra đâu, cày cấy sẽ làm tay bị to rất khó coi, cháu ở Hầu phủ hầu hạ chủ tử phải dưỡng đôi tay cho đẹp, đừng để chủ nhân không vừa mắt. Nghe nói gia đình lớn đều có nhiều quy củ, cách ăn mặc của các cháu cũng đều liên quan đến thể diện của thế tử có đúng hay không?"
Người ngoài đều to nhỏ với nhau là cháu gái có tâm muốn leo cành cao, nhưng Lý thị chưa bao giờ nghĩ như vậy. Thế tử theo lời cháu gái là người chính nhân quân tử, trong lòng Lý thị cũng cảm thấy cháu gái dựa vào sự khéo léo của mình mà có thể lên làm đại nha hoàn, cũng hy vọng cháu gái ở đó cũng không thua kém ai, tránh cho chỉ vì chút sai sót mà bị nha hoàn nhị đẳng đè xuống.
Đều là nha hoàn, nhưng đại nha hoàn có mặt mũi xinh đẹp lại càng nhiều lương tháng, địa vị cháu gái kiên cố, cũng có thể sớm tích góp đủ tiền chuộc thân về nhà.
Cảm thấy trưởng bối đã nghĩ quá nhiều, Ngưng Hương buồn cười nói: "Cháu chỉ muốn giúp mọi người nhanh chóng gieo giống, đâu phải làm gì mà khiến tay bị thô."
Sau khi ăn xong vẫn kiên trì cùng gia đình Từ Thủ Lương ra cửa.
A Mộc năm tuổi nắm tay tỷ tỷ, bởi vì có thể cùng tỷ tỷ trồng trọt nên bé rất vui, không hề giống với những đứa trẻ nhà khác, chỉ cần nhắc tới trồng trọt đã đổ lười muốn tránh đi. Thấy đệ đệ hiểu chuyện như vậy, Ngưng Hương hết sức vui mừng, nghĩ tới lần sau về nhà sẽ mua thêm chút đồ ăn ngon cho đệ đệ.
Vừa đến thôn tây liền thấy phía bên trong ruộng đã có không ít thôn dân đang làm việc .
Ngưng Hương nhìn về phía nhà mình thì thấy trong mảnh đất đang có người kéo lừa đi cày, bên cạnh còn có một chiếc xe lừa, một tiểu cô nương mặc áo đỏ ngồi ở đàng kia, cúi đầu không biết đang làm gì. Ngưng Hương nhìn bé gái khoảng bảy tám tuổi đang ngồi xa xa kia, đột nhiên nghĩ đến huynh muội Lục gia, nhưng lại cảm thấy không thể nào trùng hợp như vậy, hơn nữa lúc tạm biệt nhau để về nhà ăn trưa, A Đào mặc một chiếc áo trắng thêu hoa...
"Đại tỷ, người kia có phải Lục đại ca không?"
Bên này nàng còn đang phủ định suy đoán của mình thì Từ Thu Nhi bên cạnh đột nhiên do dự hỏi.

Trong ngực Ngưng Hương nảy lên, lần nữa nhìn nam nhân đang ở trong đất một tay đẩy cày một tay đuổi lừa, xác thực có chút giống Lục Thành.
Càng đến gần, nhìn thấy A Đào đang ngồi bên mép ruộng vẫn chưa nhận ra các nàng, trong lòng Ngưng Hương có cảm giác nói không nên lời.
Nhà mình vậy mà lại kế bên nhà của Lưu gia, chuyện này cũng quá khéo đi?
Qủa thật lúc bán đất Lưu Toàn cũng đã nói qua, nhà hàng xóm chính là ba huynh đệ bọn họ.
"A Đào!" Chạy nhanh lại chỗ bọn họ, Từ Thu Nhi cười gọi lên.
A Đào đang ngồi ở đó dụ dỗ cháu trai không vui đang ngồi trong lòng, nghe được tiếng của Từ Thu Nhi, nàng nghiêng đầu nhìn sang, đầu tiên là nhìn thấy Từ Thu Nhi bên cạnh Ngưng Hương. Vui mừng quá đỗi, A Đào lập tức đỡ cháu trai đứng lên, "A Nam mau xem ai tới kìa?"
A Nam vẫn còn đang tức giận đấy!
Tức giận phụ thân cũng tức giận luôn cô cô, cô cô bảo bé nhìn hướng đông, bé càng muốn quay đầu về hướng tây, thân thể nhỏ bé cũng nghiêng sang một bên.
Ngưng Hương chưa thấy mặt tiểu tử này quay lại, cho rằng A Nam ham chơi, cho nên tạm thời cũng không lên tiếng.
Ngược lại A Mộc nhiệt tình gọi tên A Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.