Lục Thành xấu hổ mà quay đầu sang hướng khác.
Đều do tiểu tử thúi trong nhà, cái gì đều không thích chơi, cũng không thích cười, duy độc thích gặm hắn. Mới mười tháng, đôi mắt không biết vì sao sáng rỡ, nhìn thấy trên người hắn nơi nào có hở, hắn đều phải gặm một gặm, làm đến hắn một thân nước miếng, hại hắn nhìn đến cổ người khác hở lại sinh ra ý niệm này.
Nhưng Lục Thành đã quên, hắn chỉ đối với cô nương phía trước động qua ý niệm…… Muốn ăn.
Ngưng Hương cũng không biết chính mình bị người khác nhìn, nhìn nhìn hạt dẻ, nhỏ giọng cùng lão chủ quán nói: “Trương bá, vẫn là muốn hai cân, chia làm hai gói.”
Nàng thanh âm mềm nhẹ, dường như giống gió xuân bay tới trong tai hắn, Lục Thành ánh mắt khẽ biến, làm bộ xem lão quán chủ đảo hạt dẻ, nhìn nhìn đôi mắt tiểu cô nương .
Ngưng Hương cũng đang xem lão quán chủ đảo, hương ngọt ngào hạt dẻ làm người thỏa mãn, khóe miệng nàng hơi cong, khuôn mặt trắng nõn tú mỹ thanh lệ.
Với Lục Thành mà nói, tựa như ở trên núi hoang tuyết, đột nhiên thấy đóa hoa kiều mỹ.
Hắn xem đến lúc lâu, lúc này đến phiên Ngưng Hương như có cảm giác. Hơi chút nghiêng đầu, dư quang thấy khuôn mặt nam nhân phía sau quả nhiên đang nhìn chính mình, Ngưng Hương trên mặt nóng lên, không chịu khống chế mà đỏ, sợ bị hắn nhìn ra tới, ra vẻ bị động tĩnh bá tánh nơi xa xa hấp dẫn, nghiêng đầu, chỉ chừa cái ót cho hắn.
Lục Thành thức thời mà thu hồi tầm mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-tieu-tuc-phu/258794/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.