Anh vừa muốn nói nhưng tiếng gõ cửa phòng vang lên, Phó Dũng mang rượu thuốc vào.
Lục Phong Miên nhận lấy, nói: “Lão Phó, gọi thím Trương chuẩn bị một túi chườm ấm mang lên.”
“Vâng.” Phó Dũng đi ra ngoài.
Mộc Ân nghĩ mình cũng đã nói cái kia tới, Lục Phong Miên cũng không cần làm gì cô nữa nên cảm thấy an tâm một chút.
Cô nhìn rượu thuốc trên tay Lục Phong Miên, muốn đưa tay nhận lấy, đã thấy Lục Phong Miên trực tiếp mở ra đổ vào lòng bàn tay, nâng chân bị thương của cô lên sau đó tay anh đặt lên mắt cá chân của cô.
Rượu thuốc nóng rát tiếp xúc với chỗ sưng đỏ, kích thích làm ngón chân Mộc Ân rụt lại.
“Chú Lục…”
“Sao vậy?” Lục Phong Miên ngẩng lên nhìn.
“Bẩn…” Mộc Ân có chút thẹn thùng: “Để cháu tự làm.”
“Em không hiểu cái này, nếu xử lý không đúng, ngày mai chân em sẽ sưng lên và đi không được.” Lục Phong Miên nói.
“…” Mộc Ân.
Kiếp trước, đúng là sáng hôm sau, mắt cá chân của cô sưng vô cùng to.
Nhưng mà so với vết thương, Lục Phong Miên để lại những dấu ấn kia ở trên người, càng làm cho cô phẫn nộ hơn.
“Hơn nữa chân của em cũng không bẩn.” Lục Phong Miên chăm chú nhìn, môi mỏng khẽ cong: “Chỗ nào của em cũng không bẩn.”
“…” Mộc Ân.
Nếu như Giang Minh Tu hoặc là người đàn ông khác nói với cô như vậy, cô sẽ xem là một câu tán tỉnh.
Nhưng bất kể là thân phận, tuổi tác hay địa vị, Lục Phong Miên đều khác cô quá nhiều, cô cũng không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/206010/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.