Edit: Xiaoxi Gua
“Em không sao, chỉ là có chút lạnh.” Mộc Ân nói, khi nói chuyện kéo chặt áo khoác bên ngoài.
Lục Phong Miên thấy thế kéo cô vào trong lòng ôm lấy, lại giật lấy chiếc chăn bao trọn người cô.
Lâm Như Uyên cùng bác Phó thấy thế, đều tự giác lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Mộc Ân cùng Lục Phong Miên.
Mộc Ân dựa vào trong ngực Lục Phong Miên, bị nhiệt độ cùng hương vị riêng của anh vây quanh, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
Cô ôm eo Lục Phong Miên, lẳng lặng cảm nhận phần yên tĩnh này, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Chú Lục, có phải lúc chú đang gọi điện thoại đã trở về rồi không?”
“Ừm.” Lục Phong Miên đáp nhẹ một tiếng, hôn một cái trên trán cô.
“Chú thật là xấu, gạt cháu.” Mộc Ân đập một cái trên ngực anh, lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Chú Lục, chị Giản Thi thế nào?”
Lục Phong Miên cũng không nhận ra Giản Thi là ai, mơ hồ nhớ rằng lúc mình tới rừng đào, ngoại trừ Mộc Ân còn có một người con gái khác đang hôn mê: “Cô ấy đã tỉnh, trở về rồi.”
Vậy Chu Mạc Viễn hẳn là cũng cùng trở về, Mộc Ân ngẫm lại hung hiểm mà hôm nay mình trải qua, thật đúng là may mắn mà có Chu Mạc Viễn, nếu không phải cô khẳng định chống đỡ không nổi đến lúc Lục Phong Miên đến thì đã bị lột sạch.
Nếu là như thế, đừng nói cô khó chịu bao nhiêu, Lục Phong Miên khẳng định giết hết toàn bộ đám người đó.
“Giang Minh Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/1270089/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.