Edit: Xiaoxi Gua
“Lạnh.” Mộc Ân mở mắt, bên trong hoàn toàn là hơi nước mông lung.
Cô thấy đồ vật trước mắt không rõ lắm, chỉ có thể biết Lục Phong Miên ở bên cạnh cô, run rẩy nói: “Chú Lục, cháu lạnh quá.”
Lục Phong Miên mím môi.
Mộc Ân cảm thấy tấm thảm bao lấy mình bị xốc lên, sau đó một thân thể ấm áp dán vào người cô.
Như là vào trời đông giá rét con người ta thật vất vả mới tìm nguồn ấm, cô cố gắng tới gần.
“Ân Ân.” Lục Phong Miên còn tại kêu tên của cô.
“Huhu…” Thật sự là lạnh cực kỳ, trong miệng Mộc Ân phát ra tiếng ủy khuất nghẹn ngào, lại có mấy phần vô cùng đáng thương: “Lạnh quá, chú Lục.”
Lục Phong Miên chợt ngồi dây, dường như chuẩn bị đi lấy thứ gì.
Lúc này Mộc Ân đã có chút mơ hồ không rõ, sau khi phát hiện Lục Phong Miên dự định đứng lên, lập tức luống cuống, đưa tay ôm thật chặt eo của anh: “Đừng đi.”
Lục Phong Miên dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Ân Ân, tôi đi mở điều hòa.”
Mặc dù đầu óc Mộc Ân mơ hồ, nhưng vẫn là hiểu rõ điều hoà và nước ấm không có ích lợi gì với cô, cô cũng không muốn Lục Phong Miên rời đi ngay lúc này, luôn cảm thấy không chỉ rét lạnh mà còn rất cô đơn.
Cô ôm thật chặt Lục Phong Miên không thả, nói: “Chú Lục, đừng đi, cháu lạnh quá.”
Giọng nói vừa mềm mại, lại mang chút giọng khàn khàn câu dẫn người khác.
Nếu như không phải ở chung với Mộc Ân lâu như vậy, Lục Phong Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/1270067/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.