Edit: Xiaoxi Gua 
Chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, Thẩm Kế tin tưởng linh dị đã vượt qua âm mưu, chối cho ý kiến đối với những lời này của lục Giang Sầu. 
Nhưng ông ta cũng không có tranh chấp về chuyện này với Lục Giang Sầu, chỉ sau khi Linh Linh bị dẫn đi, hỏi: “Chuyện biến thành như vậy, Giang Sầu có những biện pháp khác hay không?” 
Lục Giang Sầu có chút trầm ngâm, nói rằng: “Tuy nói rất có thể là Gia Thành đắc tội với một ít người, mới gặp tai vạ bất ngờ này, nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, trong lòng mọi người cũng khó tránh khỏi bất an, tạm thời thay đổi chỗ ở đi.” 
Thẩm Kế cũng nghĩ như vậy, nhưng lại sợ vô dụng, nhìn về phía Mộc Ân, chờ cô chất vấn. 
“Nếu như là ma làm, ma này có thể bám vào người hầu, cũng có thể bám vào người khác, dọn đi không sợ rằng vẫn sẽ xảy ra chuyện sao?” Lâm Như Uyên mở miệng trước. 
Suy nghĩ này giống như của Mộc Ân, cô phụ họa gật gật đầu: “Đúng là như thế.” 
Điều này giống như Trần Uyển Di nhập thân vào người giấy, cũng có thể rời khỏi nơi chấp niệm của mình, là một đạo lý như nhau. 
Nếu như người Thẩm gia dọn đi trước khi Thẩm Bạch Oánh chơi trò thông linh, vậy thì không có vấn đề, ma quỷ không thể rời khỏi nơi chấp niệm, thì sẽ không có cách nào ám vào người khác để giết người. 
Nhưng đã khơi dòng, hơn nữa con ma kia dùng cách thức mà bọn họ không biết được, lách qua Thẩm Gia Kính, bám vào trên thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/1270057/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.