“Muộn như vậy cháu còn ra ngoài, là bởi vì biết chú Hai chết rồi.” 
Mộc Ân mở hòm thuốc ra, lấy nước khử trùng cùng băng gạc. 
“Cháu muốn đến nhà Lâm Hạ xem thử chuyện gì xảy ra, kết quả người hầu kia nói, chú đã dặn rằng cháu đi ra ngoài thì bọn họ phải đi theo, cháu cũng không nghĩ nhiều, liền để anh ta đi theo.” 
“Là tôi quản thuộc hạ không nghiêm.” Lục Phong Miên nói. 
“Không phải chú.” Phản bội là chuyện khó đoán trước được, là cô quá vô dụng, mới sơ xuất một chút đã bị bắt lại. 
Lâm Như Uyên nói rất đúng, nếu không có Lục Phong Miên bảo bọc cô, cô sớm không biết chết mấy trăm lần. 
Trong lòng Mộc Ân xoẹt qua sự hổ thẹn, cúi đầu chăm chú xử lý vết thương. 
Thương thế của Lục Phong Miên cũng không phải không có gì đáng ngại như lời anh nói, kính cứa đứt mấy đường lớn, bây giờ còn đang rướm máu ra ngoài. 
Cũng là không may, có một chỗ tổn thương chính là chỗ mà hai ngày trước từng bị thương, không biết sau khi trở về có phải khâu mấy mũi nữa không. 
Mộc Ân đau lòng, miễn cưỡng cầm máu, dùng băng gạc quấn vết thương, nghiêng người tiến tới, môi dán trên đầu vai của Lục Phong Miên một nụ hôn. 
Hô hấp của Lục Phong Miên cứng lại, nắm cằm cô nâng lên, giọng nói khàn khàn mấy phần: “Ân Ân…” 
“Chú Lục…” Mộc Ân đón ánh mắt anh, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, môi cũng dán lên. 
Hai môi tiếp xúc, dường như hàn băng gặp gỡ mồi lửa, nhiệt độ nóng rực của Lục Phong Miên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/1270004/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.