Edit: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
Cô bước xuống giường, tìm một vòng không thấy dép mình đâu, chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi “Là ai bế em về phòng? Là chị sao?”
“Chị cũng muốn vậy, nhưng em nghĩ chị có khả năng sao?” Trần Uyển Di nói, nhẹ nhàng bay về phía cô, ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay cô.
Mộc Ân trơ mắt nhìn ngón tay kia như dần biến mất vào cơ thể của mình, trong nháy mắt cảm giác lạnh lan ra toàn bộ cơ thể, cô lạnh đến run.
Trần Uyển Di che miệng cười khanh khách không ngừng: “Thấy chưa, chị không bế được em, em cũng không bắt được chị, thân thể của ma quỷ bọn chị là hư không, bế em về đây là vị quân nhân kia kìa.”
“Lục Phong Miên?” Mộc Ân nói: “Anh ấy đâu rồi?”
Trần Uyên Di nói: “Bế em lên giường rồi hôn em một cái, vừa mới rời khỏi luôn.”
“…” Mộc Ân.
Cô cảm thấy trước mặt ma nữ này, bản thân không thể giấu được gì.
Nghe Trần Uyển Di nói vậy, cho dù lúc bị hôn cô không biết, cô cũng cảm thấy trên trán cứ nóng lên, không nhịn được lấy mu bàn tay lạnh lẽo áp lên trán.
Không tìm được dép trong phòng, Mộc Ân đi chân trần xuống lầu, tìm được đôi dép hình con thỏ ở cạnh ghế sa lon mang vào.
Trần Uyển Di đi theo sau cô, hết sức đau buồn nói: “Hầy, cái vị quân nhân kia hình như rất thích em đó, tiếc thay một bắp cải ngon đều bị heo vây quanh”
“Làm sao chị biết anh ấy thích em?” Nhưng Mộc Ân nhớ kỹ sự ngang ngược của Lục Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gia-cung-chieu-bao-boi/1269979/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.