Lúc này hai gò má Lộ Ký Thu đỏ như quả đào chín. Mấy chai nước cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Ở trong ngực anh cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, thận trọng đẩy anh ra: “Lục Nhất Hành…”
Tốt, mới mười mấy tiếng đồng hồ không gặp, ngay cả gọi tên cũng tự nhiên không ít.
Lục Nhất Hành đứng thẳng người, đưa tay nâng nhẹ vành mũ của Lộ Ký Thu, thấy gò má phiếm hồng của cô thì khóe miệng không khỏi cong lên, “Nếu như tặng “người”, thì anh ký nhận.”
Nói xong thì dắt tay cô, đi nhanh qua đám người, trực tiếp lên phòng nghỉ trong xe.
Lỗ tai Lộ Ký Thu đỏ ửng, cúi đầu thấy bàn tay đang nắm chung của hai người, cho nên… “ký nhận” chính là “nắm tay” sao?
Ngay lúc này, tai nghe truyền đến giọng nói hốt hoảng của Lưu Đồng.
“Mau! Mau đuổi theo!”
Cứ như vậy, mấy cameraman cầm máy quay theo sát hai người, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Nhóm A: “… Là đang quay chương trình sao?”
Nhóm B: “Ưm hửm, hơn nữa, dạo này anh Hành chỉ tham gia một chương trình…”
Nhóm C: “Nói như vậy, người mà anh Hành vừa ôm là Lộ Ký Thu sao?”
Qua cuộc trò chuyện, mọi người ai cũng tìm được đáp án.
Lộ Ký Thu để mặc anh dắt tới cửa xe, thở hổn hển hỏi anh: “Anh, làm sao mà anh nhận ra em nha?”
Lục Nhất Hành mở cửa xe, xoay người nhìn cô, giả vờ nghiêm chỉnh nói: “Bằng cảm giác.”
Ngoài ra còn có, em cũng đủ đặc biệt.
Dĩ nhiên là Lộ Ký Thu không hiểu, nhìn anh đứng trong xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-gap-ky-thu/160001/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.