Cho đến khi chập tối, cô khẽ động mi sau đó hai mắt từ từ mở ra, nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt mình, cô chợt cau mày, đây là đâu? Tại sao đầu óc cô lúc này chẳng nhớ gì cả.
Cô ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, mắt thì liên tục đảo nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn này thêm một lần nữa, nơi này, quả thật rất lạ.
* Cạch *
Tiếng mở cửa vang lên, Đông Hoa liền đánh mắt về hướng đó, Lưu Hữu Niên bước vào, hắn thấy cô đã tỉnh thì vui mừng đi tới ngồi xuống cạnh cô, trên môi hắn nở nụ cười tươi với cô.
" Anh là ai? Còn nữa đây là đâu? " cô cất giọng lên hỏi.
" Em không nhớ gì sao? " hắn nhanh chóng hỏi lại.
Lưu Hữu Niên chợt nhớ tới lời bác sĩ nói, do là cô bị va đập vùng đầu khá mạnh nên đến khi tỉnh lại ít nhiều gì cũng sẽ bị mất đi trí nhớ, và đúng thật, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô thì hắn biết là cô không thể đùa được.
Cô lắc đầu để hắn, trong đầu cô bây giờ cứ như một trang giấy trắng vậy, hoàn toàn không nhớ gì cả.
" Em có nhớ tên mình không? " hắn tiếp tục hỏi.
" Lục.... Đông Hoa " cô suy nghĩ một lát thì miệng bất giác nói ra cái tên đó.
Chẳng hiểu vì sao khi hắn hỏi cô như vậy thì trong đầu cô lại vang vang cái tên đó, và một vài khung cảnh mờ ảo.
" Phải em tên là Lục Đông Hoa " hắn chợt đứng hình một chút thì trả lời.
" Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dong-hoa-toi-yeu-em/653141/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.