Nào ngờ nắm đấm của nàng còn chưa hạ xuống, Tổ An đã nằm lăn ra ăn vạ, mồm la oai oái. 
- Ta còn chưa có đánh mà? 
Tuyết Nhi mộng bức, người trong thế giới này ai gặp qua loại giả vờ bị thương để ăn vạ như hắn đâu! 
Sở Sơ Nhan quay đầu lại nói: 
- Ngươi thật không biết lớn nhỏ, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là cô gia trong phủ, sau này ngươi không được phép đối xử với hắn như vậy. 
Tuyết Nhi ủy khuất nhưng cũng không dám phản bác: 
- Vâng. 
Sở Sơ Nhan liếc nhìn Tổ An một cái: 
- Bây giờ ngươi có thể đứng dậy rồi. 
Tổ An đứng lên nhanh như chớp, miệng cười hắc hắc: 
- Vẫn là nàng đau lòng ta. 
Sở Sơ Nhan cau mày, vô thức lui lại một bước kéo giãn khoảng cách với hắn, rồi trực tiếp quay người đi vào trong, lành lạnh nói: 
- Phụ thân và mẫu thân còn đang đợi ở trong phủ, đừng chậm trễ thời gian. 
- Tối hôm qua ngươi làm ra loại chuyện như vậy, bây giờ còn làm ra vẻ không có việc gì, còn biết xấu hổ hay không? Đợi lát nữa ta xem lão gia và phu nhân xử trí ngươi như thế nào! 
Tuyết Nhi hung hăng nguýt hắn một cái rồi bước nhanh đi tới đỡ tay tiểu thư nhà mình. 
Lúc này Tổ An mới nhớ tới lời vừa rồi đám người kia nghị luận, tối hôm qua hình như gia hỏa này còn leo lên giường cô em vợ thì phải? Mịa nó đúng là địa ngục mà! 
Tròng mắt Tổ An khẽ chuyển, vội vàng ôm đầu kêu lên: 
- Ôi chao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dia-kien-tien/171421/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.