Chương trước
Chương sau
Đến từ Mai Hoa Thập Nhị, điểm nộ khí +999!
Thấy điểm nộ khí cao như vậy, Tổ An không thể không cảm thán, xem ra mặc kệ là nam nhân ở thế giới nào, cũng cực kì để ý bảo bối của mình.
- Ngươi là tu luyện giả?
Mai Hoa Thập Nhị dần dần bình tĩnh lại.
Có thể từ trong tay hắn đoạt đao, cho dù xuất kỳ bất ý, người bình thường cũng không có khả năng làm được.
Nghĩ đến cổ lực lượng to lớn kia, thậm chí tu vi của đối phương còn cao hơn hắn, nhưng cái này làm sao có thể! Hai ngày trước hắn rõ ràng còn là phế vật trói gà không chặt a.
- Hiện tại là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta.
Tổ An cầm đao vỗ vỗ miệng của hắn.
- Nói, đến cùng là ai muốn giết ta?
Mai Hoa Thập Nhị không nghĩ tới nhanh như vậy đã phong thủy luân chuyển, bất quá hắn đang nổi nóng, trực tiếp quay đầu đi.
- Không nói đúng không.
Tổ An cũng không để ý, đi thẳng tới một bên, cầm lấy gậy trúc cắm ở một bên nhẹ nhàng quơ quơ.
- Kỳ thật đồ chơi kia đoạn mất cũng không nghiêm trọng như vậy, kịp thời trị liệu nói không chừng còn có thể nối về, nhưng nếu ngươi chậm trễ, cơ quan mạch máu bị hủy, vậy thì không liên quan gì tới ta.
Kiếp trước còn có thể giải phẫu nối tiếp, chỉ cần kịp thời trị liệu, sẽ khôi phục hơn phân nửa công năng, thế giới tu luyện giả này, các loại năng lực kỳ diệu nhiều như vậy, hẳn cũng có thể làm được.
Thần sắc của Mai Hoa Thập Nhị khẽ động, ánh mắt u ám nhiều hơn vài tia linh động:
- Ta nói ngươi sẽ thả ta?
- Ta có thể cân nhắc.
Tổ An đáp.
Mai Hoa Thập Nhị hừ lạnh, hắn là cao thủ giang hồ, há sẽ dễ dàng mắc lừa như vậy.
Tổ An nhún vai:
- Dù sao ngươi không nói là hoàn toàn không có khả năng được thả, nói còn có một cơ hội, chính ngươi quyết định đi.
- Là bang chủ phân phó ta.
Mai Hoa Thập Nhị đáp.
- Bang chủ của các ngươi tên gì?
Tổ An truy vấn.
Mai Hoa Thập Nhị hơi do dự, vô ý thức nhìn xung quanh một chút, xác định không có người khác mới nói:
- Bang chủ tục danh là Mai Siêu Phong.
Chú ý tới động tác của hắn, Tổ An ý thức được nội tâm của hắn rất sợ bang chủ kia, chờ một chút, Mai Siêu Phong?
- Bang chủ của các ngươi có phải là nữ nhân mắt bị mù không?
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt.
- Không phải.
Mai Hoa Thập Nhị mờ mịt, hiển nhiên không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy.
- Bang chủ của chúng ta là đàn ông.
Lại xác nhận mấy lần mới biết không phải là vị mình tưởng tượng kia, Tổ An kiểm tra trí nhớ của mình, thực không có ấn tượng gì về vị bang chủ kia:
- Tại sao bang chủ của các ngươi lại muốn giết ta?
Ánh mắt của Mai Hoa Thập Nhị có chút lấp lóe:
- Ý nghĩ của bang chủ, thủ hạ như chúng ta làm sao đoán được.
Tổ An cười lạnh:
- Ngươi đang đùa ta?
Nói xong làm bộ ném gậy trúc vào trong sơn cốc.
- Chờ một chút, ta nhớ ra rồi.
Mai Hoa Thập Nhị gấp.
- Lúc trước có một người thần bí tìm bang chủ, bang chủ dẫn người kia vào mật thất hàn huyên thật lâu, sau đó hạ lệnh diệt trừ ngươi.
- Người thần bí kia là ai?
- Đã nói là người thần bí, ta làm sao biết?
Tổ An vui vẻ:
- Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mai Hoa Thập Nhị vội vàng giải thích:
- Ta thật không biết, thời điểm người kia tới toàn thân mặc đấu bồng màu đen, ngay cả là nam hay nữ cũng thấy không rõ, ta làm sao biết hắn là ai.
Thấy hắn sắp khóc, cũng không giống nói láo, lúc này Tổ An mới đổi vấn đề:
- Tình huống của Mai Hoa Bang các ngươi là như thế nào?
Trải qua một phen uy bức lợi dụ, hắn rốt cục hiểu rõ, Mai Hoa Bang kia tương đương với hắc bang lớn nhất Minh Nguyệt Thành, bang chủ Mai Siêu Phong, thu mười ba nghĩa tử, lấy Mai Hoa Nhất đến Mai Hoa Thập Tam mệnh danh, người giang hồ xưng Mai Hoa Thập Tam Thái Bảo, mỗi cái đều là nhân vật một mình đảm đương một phía.
Mai Hoa Bang khống chế đại bộ phận sản nghiệp ngầm của Minh Nguyệt Thành, bình thường dựa vào thu phí bảo hộ, mở sòng bạc sinh sống.
Hắn từng cái hỏi rõ năng lực của Thập Tam Thái Bảo, Mai Hoa Thập Nhị rốt cục nói:
- Có thể trả bảo bối của ta lại không?
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không rời bảo bối trên cây trúc, trong lòng lại nghĩ chờ hắn chữa khỏi tổn thương, nhất định phải băm dương căn của gia hỏa kia cho chó ăn, sau đó lại từng đao từng đao róc xương lóc thịt, mới có thể tiết mối hận trong lòng.
Tổ An nhìn trong bảng giả lập không ngừng toát ra câu “đến từ Mai Hoa Thập Nhị, điểm nộ khí +9+9+9+9...” không khỏi vui vẻ, oán niệm trong lòng gia hỏa này không ít nha.
- Được rồi, trả lại ngươi.
Tổ An một mực treo đồ chơi kia, dù cách cây gậy trúc, hắn cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Đúng lúc này, một hắc ảnh hiện lên, chỉ nghe quác quác, sau đó trên gậy trúc không còn vật gì.
Lúc này Tổ An mới chú ý tới cách đó không xa, trên nhánh cây đứng một con đại điểu màu đen, nhìn khá giống Thất ca… à không… quạ đen, trong miệng nó ngậm một vật máu me đầm đìa, không phải bảo bối của Mai Hoa Thập Nhị thì là cái gì?
Chỉ thấy con quạ đen kia đắc ý nhìn hai người một chút, sau đó ngửa đầu lên, trực tiếp nuốt “côn trùng” vào trong bụng.
- Không!
Mai Hoa Thập Nhị thảm thiết la lên, con quạ đen kia bị dọa sợ, vội vàng bay mất.
Tổ An:
- ...
Mai Hoa Thập Nhị:
- ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.