Lâm Vũ không hiểu, đúng hơn là không muốn hiểu hoàn cảnh của cậu vừa mới trải quá. Nghĩ lại mấy chuyện không đâu lúc trước càng khiến thái độ của cậu với cô gái không được tự nhiên. Khù khà khù khờ đội mưa dẫn nhau đến mái hiên gần nhất rồi đứng. Cả hai đều không ai chịu mở lời trước, cứ vậy mà ngắm mưa.
“Này...Cậu sao rồi.” Lâm Vũ đành mở lời hỏi.
Tuy là hỏi gương mặt cậu vẫn hướng về trước, không một chút dấu hiệu nhìn về phía cô gái. Chắc do bất ngờ, cả người cô gái đờ ra, cũng giống như Lâm Vũ mặt hướng về trước, cười gượng:
“Cảm ơn cậu, mình không sao.”
Sự trúc trắc từ thái độ của hai người làm không khí không sao hòa hợp. Không biết nguyên nhân do đâu hay xuất phát từ điều gì, cả hai đều chung một quan điểm là giữ khoảng cách với đối phương. Khó xử, lúng túng là điều mà hai người có thể cảm nhận từ nhau lúc này.
Nhìn cơn mưa ngoài trời, Lâm Vũ biết cho dù đợi đến sáng mai mưa cũng không ngớt được. Bàn tay thọc nhanh vào túi quần ẩm ướt, sờ nhẹ tờ tiền vừa được trả lúc tối. Cậu thở dài như quyết định điều gì. Bước một chân ra khỏi mái hiên cậu chạy nhanh về phía trước.
“Này... cậu đi đâu vậy?” Cô gái gọi với theo.
Không quay lại, vẫn hướng về trước, cậu nói.
“Ở đấy chờ tôi, tôi quay lại liền.”
Lâm Vũ lúc này chạy như bay theo con đường dài phía trước. Ngoặt trái, rẽ phải chỉ ít phút trước mặt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dia-huyen-bi/3100380/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.