Lần này họ cảnh giác hơn, làm gì cũng phải để một người ở lại canh chừng Lục Tư Thần, để tránh chuyện cũ lặp lại.
Lục Tư Thần được truyền chất dinh dưỡng vào người, qua một ngày cũng mỡ mắt tĩnh lại.
Đoàn Anh Quân và Kiều Khanh là hai người ở lại canh anh, thấy anh mở mắt, liền nhanh đứng hai bên giữ anh lại.
Đoàn Anh Quân: "Cậu bình tĩnh."
Trái với tưởng tượng của họ, anh rất bình tĩnh, thấy hai người hai bên nhưng áp chế bệnh nhân tâm thần, với vừa tĩnh lại, họ đứng thế không khí cũng không thông, anh khó chịu nói: "Hai cậu làm sao thế?"
"..." Đoàn Anh Quân ngạc nhiên nói: "Cậu, cậu suy nghĩ lại rồi à, không bật dậy chạy đi nữa."
Lục Tư Thần dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người họ: "Tránh ra."
Hai người như cún con, ngoan ngoãn tránh ra, nhưng vẫn phòng hờ mà đứng cạnh anh.
Lục Tư Thần hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
"Vẫn còn bất tĩnh."
Lục Tư Thần nhắm mắt lại, hít một hơi dài lo lắng: "Khi nào mới tĩnh lại."
Kiều Khanh để tay lên túi áo, nói: "Một hai ngày nữa."
Lục Tư Thần: "Vậy khi nào cô ấy tĩnh lại, phải cho tôi biết liền."
Đoàn Anh Quân "ừ" một tiếng.
Lục Tư Thần suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Bên kia sao rồi."
Kiều Khanh nhàn nhạt nói: "Bị bắt hết rồi,
Cao Nghĩa và Thục Quyên đã tự tử đêm hôm rồi."
"..."
Lục Tư Thần không cảm xúc, nói tiếp: "Còn Giai Trân?"
Lần này, Kiều Khanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462072/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.