"Không, em không muốn...hức hức."
Lục Tư Thần quát lớn: "Đi, đi mau lên."
Tư Duệ một tay ôm bụng, chân xiu quẹo cô gắng bước đi, nhưng được vài bước cô khụy xuống tay ôm chặt bụng.
"Sao còn không đi mau."
Tư Duệ rất muốn đi, nhưng bụng cô đau, đau như muốn chết đi sống lại, cô chóng tay xuống đất, ôm chặt bụng.
Lục Tư Thần thấy cô không ổn, sợ rằng cô đau bụng sắp sinh, khắp người anh bủn rủn.
"Wow, nó đau bụng rồi, sắp sinh rồi."
"Không, không..." Lục Tư Thần lầm bầm nói, sao rồi nói lớn: "Tư Duệ, cố gắng đi, đi ra ngoài an toàn rồi sinh đứa bé ra."
Tư Duệ cũng nghe lời anh, nhưng cố gắng đứng dậy rồi lại xìu xuống, hoàn toàn không còn sức lực, cô sắp sinh rồi, đứa bé như muốn chui ra ngoài. Tư Duệ đau quằn quại, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh, môi cắn lại đến bật máu, nhưng chẳng có cảm giác đau.
"Tư... Tư Thần, em không chịu nỗi nữa."
Tư Duệ lần đầu mang bầu, đau sinh cũng chỉ là lần đầu, hoàn toàn không thể chịu nỗi mà muốn hét lên, môi cắn chặt đến bật máu cũng không thể kiềm chế được tiếng rên, cô vội dùng tay cô sức bịt chặt miệng lại.
Thời khắc nguy hiểm này, đứa bé lại đòi ra, có phải nó đang sợ hãi không? Hay nó cảm nhận ba mẹ nó đang gặp nguy hiểm nên muốn ra?
Nhưng con à! Con ra thời khắc này thì ba mẹ và cả con đều gặp nguy hiểm, cố gắng lên con nhé, hãy ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462069/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.