Lục Tư Ẩn nhàn nhạt nói: "Con hành động như thế, phong thái của một thiếu gia nên có sao?"
Tư Duệ nhìn rõ, bàn tay của Lục Tư Thần đang nắm chặt với nhau, cơ thể rung lên vì giận. Cô cũng ngầm biết mối quan hệ của cha con nhà này không tốt qua từng mánh khóe của lời kể những người trong nhà, và cã cử chỉ hành động chưa bao giờ gọi là thân thiết giữa cha con họ, sống với anh bao lâu nay cũng chỉ nghe anh nhắc sơ qua cha mình, số lần cũng chỉ điếm trên đầu ngón tay.
Sợ anh sẽ mất bình tĩnh, Tư Duệ nắm tay anh, Lục Tư Thần nhìn qua, cô khẽ lắc đầu.
Quên mất việc ở đây còn cô, nhìn xuống túi thức ăn còn cầm trên tay của Tư Duệ, Lục Tư Thần nói với Hoàng Cảnh Ân: "Cậu đưa cô ấy qua phòng khách đi." Sau đó nhìn cô: "Qua phòng khách đợi anh, anh sẽ qua liền."
Tình hình này cô ở lại cũng không làm được gì, có khi lại làm rắc rối thêm.
"Được."
Hoàng Cảnh Ân dẫn cô qua phòng khách, tiếp đãi rất chu đáo, Tư Duệ vừa đợi vừa lo, nhưng cô tin tưởng anh.
Phía bên văn phòng lúc này, không khí vô cùng căng thẳng, Lục Tư Thần nghĩ đến những lời ông nói trước mặt Tư Duệ, không khỏi tức giận: "Sau này ông còn nói linh tinh thì đừng trách tôi."
"Ta không ở không nói chuyện phiếm với con, con cũng rõ ý định từ trước đến nay, cũng rõ tính ta."
"Tôi không đồng ý, mọi thứ ông nói tôi đều không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462038/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.