Tư Duệ không để ý đến ánh mắt lạ thường của bọn họ, nhanh chóng về phòng thay đồ rồi bắt taxi đến trường.
Sau khi cô rời đi, họ đã kéo nhau đến một phòng bàn chuyện với nhau.
"Tôi vừa thế Duệ Duệ từ trong phòng thiếu gia ra đấy."
"Gì, phải không?" Người kia còn ngờ ngoặc hỏi.
Lời nói chắc nịch: "Phải, tôi cá chắc một trăm phần trăm, Tư Duệ từ trong phòng thiếu gia đi ra."
Nghe lời nói chắc nịch thế khiến ai ai đều không kìm nỗi sự vui mừng.
Vân Quyên như muốn xúc động, nói: "Vậy, chúng ta không phụ lòng dì ấy rồi."
"Đúng thế?"
"Nhưng còn việc giữa thiếu gia và lão gia thì phải làm sao?"
Vân Quyên nói: "Lão gia không thể ép buộc thiếu gia đâu?"
"Cũng không chắc được, lão gia tìm cách ép buộc thiếu gia thì phải làm sao?"
"Thiếu gia không phải người chịu hàng phục đâu, yên tâm đi."
Bỏ qua chuyện lo lắng đó sang một bên, có người hào hứng nói: "Vậy không phải bao lâu nữa Tư Duệ sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân rồi."
"Đúng rồi, thật mong quá đi"
"Gia đình chúng ta lại cho thêm tiểu thiếu hay tiểu tiểu thư, vậy sẽ vui biết chừng nào."
"Thật mong đợi mà."
Ai nấy đều phấn khích ra cả mặt, cái cảnh này họ đã mong chờ rất lâu rồi, bây giờ lại sắp thành hiện thực khiến ai nấy lòng mừng như mở hội.
Hôm nay, Tư Duệ có chạy mất dép cũng đến lớp muộn, lại ngay tiết giảng viên có thành kiến với cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.