Nằm viện thêm vài ngày, tình hình sức khoẻ đã ổn, Tư Duệ được thông báo xuất viện.
Đầu giờ chiều, khi mọi thứ sắp xiếp xong, tài xế lái xe sắp xếp đồ lên xe, Tư Duệ đứng bên cạnh một bên cầm nạn, một bên Vân Quyên đỡ.
Cô nhìn trước nhìn sau, nhìn qua nhìn lại, không nhìn liền hỏi:"Chị, chỉ có chúng ta thôi sao?"
Vì không phải còn thiếu gia nhà bọn họ nữa.
"Đúng rồi."
"Thiếu gia vẫn chưa được xuất viện sao ạ?"
Trong lòng cô nghỉ nếu vậy cô cũng không muốn xuất viện chút nào, với cái chân tàn tật này, muốn đi thăm thiếu gia cũng khó, nếu ở đây thì lại khác, cô cứ kiếm cớ ra ngoài dạo rồi đến thăm anh rồi.
"Thiếu gia xuất viện rồi, chiều hôm qua đã xuất viện."
Câu nói đánh tan sự suy tính trong đầu cô.
Tư Duệ hụt hẫng, nhớ đến hôm qua, buổi sáng khi Vân Quyên quay về nhà, cô ngồi trong phòng buồn chán đã một mình cầm nạn ra ngoài, mà nơi cô muốn đến chỉ là phòng của Tư Thần thôi, đến nơi bên trong im lặng, cô khẽ mở cửa nhìn vào, xung quanh chẳng có bóng người nào khác ngoài Lục Tư Thần đang mắt nhắm nghiền trên giường, hơi thuở cứ đều đều, biết anh đang ngủ cô không dám làm phiền đóng cửa nhẹ lại rồi về phòng.
Nhắc cũng nhớ, hầu như những ngày nằm viện, chỉ có cô luôn tìm cách đi tìm anh, ba ngày thì chỉ hai ngày là thấy, ngày còn lại chẳng thấy anh đâu, cô cũng không dám hỏi.
"Được rồi, về thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462017/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.