Dư Tùng Vận nhíu mày, Sơn Hà Đồ là bức họa vô danh mà cha hắn có được trong một buổi đấu giá, sau đó lại tặng cho hắn làm quà sinh nhật. Họ Dư cũng rất thưởng thức bức họa này, nếu giờ phải lấy ra làm đồ đặt cược không khỏi có chút lưỡng lự.
"Đường đường là một vị thiếu chủ mà không có nổi một bức họa để đặt cược sao? " - Gã kiếm tu châm chọc.
"Nhất quyết phải dùng họa sao? Ta có thể lấy số lượng linh tệ hoặc linh khí tương đương ra trao đổi" - 100 Linh tệ tuy không nhỏ nhưng thân là thiếu thành thủ, số tiền này hắn vẫn chịu được.
"Ta nói này Tiểu Vận Vận, mấy bức họa này không phải cho ta mà là cho vị mỹ nhân bên cạnh. Nghe đồn Như Nguyệt cô nương không chỉ giỏi múa mà còn rất ưa thích họa quyển, ta nói có đúng không mỹ nhân?"
Vừa nói gã vừa dùng tay ôm eo nàng. Như Nguyệt không ngờ gã lại sỗ sàng như vậy, liền rụt người tránh thoát, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Nhìn thấy cảnh này, vầng trán của tên cận vệ phía sau Dư Tùng Vận hơi nhíu lại.
"Đương nhiên, nếu ngươi chịu nói Dư Gia Linh Hư Thành là một lũ kém cỏi, Dư Tùng Vận ta không bằng người, vậy khoản đặt cược này cũng không cần nữa. Còn bức Phàm Nhân này dù thua hay thắng ta cũng sẽ cho ngươi, coi như là bố thí đi"
Quá ư ngạo mạn!
Đây chính là suy nghĩ của mọi người. Thật không rõ tên này là ai, lại hết lần này đến lần khác nhục mạ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-than-phu/170220/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.