Một đêm bận rộn, thẳng đến giờ tý Triệu Ngưng mới đi ngủ. Buổi sáng Đỗ Quyên ra cửa viện trước lấy nước sạch cùng hộp đồ ăn trở về, Triệu Ngưng rửa mặt xong, lôi kéo Đỗ Quyên cùng nàng cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
"Bọn họ thấy chúng ta chỉ còn lại hai người, lượng đồ ăn cũng giảm." Đỗ Quyên trong lòng thở dài.
"Sợ không chỉ là vì cái này." Triệu Ngưng nghĩ đến vẻ mặt ăn quả đắng của Tiền Duệ hôm qua, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Đỗ Quyên thấy nàng lạc quan, cũng không thấy phát sầu, chỉ hỏi: "Buổi sáng chúng ta vẫn làm quần áo?"
"Trước không làm. Chúng ta buổi sáng làm điểm tâm, nếu như đói bụng còn có một chút lót dạ a. Bây giờ trời trở lạnh, có thể bảo quản được vài ngày đó." Triệu Ngưng nói.
Vừa dùng xong điểm tâm, Triệu Ngưng cùng Đỗ Quyên liền vào phòng bếp nhỏ. Phòng bếp nhỏ tuy không người dùng, mỗi ngày đều có người thu thập, cũng sạch sẽ. Hai người đem các loại quả khô hương mật đã mua bóc vỏ rửa sạch, chuẩn bị làm điểm tâm.
Bận rộn nửa buổi sáng, cuối cùng làm xong mấy món điểm tâm, có mứt táo mềm thường thấy cùng quế hoa cao, còn có một đĩa bánh được cắt lát cực mỏng màu trắng, Đỗ Quyên hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bánh quy xốp, ở phía nam." Triệu Ngưng giải thích. Các quân hộ ở Vân Châu đều đến từ nhiều vùng khác nhau, các nơi món ăn không đồng nhất, Triệu Ngưng sống lâu ở đó, mỗi loại món ăn đều sẽ học một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-nhan-khong-muon-hoa-ly/3352294/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.