Trong cơn mê man, Lý Tử Thất cảm nhận được có một luồng khí ấm áp chạy qua cơ thể, những đau đớn phút chốc được xoa dịu đi không ít.
Nàng thấy có một đứa trẻ, cậu bé tuy gầy gò ốm yếu nhưng ngũ quan lại rất rất đẹp. Gương mặt như vẽ từng nét tỉ mỉ, sóng mũi cao thẳng, hàng mày đậm sắc nét, cặp mi lại rất dài và dày. Đôi mắt đan phụng có thần, vừa nhìn như đã bị cuốn sâu vào đó, chỉ là, ánh mắt có chút đờ đẫn khác thường, bộ đồ trên người tuy đã rách rưới có nhiều vết khâu vá nhưng vô cùng sạch sẽ.
“Thằng con hoang, lêu lêu thằng con hoang,…” Từ bên kia chạy đến là một cậu bé khác, trang phục trên người lại khác hoàn toàn so với cậu bé kia, chỉnh tề sang trọng, vừa nhìn đã biết đây là con nhà giàu.
Lý Tử Thất ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì thì bỗng có giọng nói khác vang lên: “Thằng Khoa đâu, qua đây lau giày cho tao.” Là giọng phụ nữ.
Lý Tử Thất quay đầu nhìn, mắt nàng mở to, nhỏ giọng kêu lên: “Bà Hoa???” Nàng lại quay sang nhì cậu bé rách rưới, bảo sao lại thấy quen thuộc như thế, hoá ra là Hoa Hoa khi còn nhỏ…
“Dạ dì.” Cậu bé Khoa đáp. Bước chân cậu khập khiễng đi từng bước rất khó khăn, có vẻ như chân đang bị thương…
“Mày nhanh lên.” Cậu bé nhà giàu quát.
Lý Tử Thất biết, thằng này chính là Dương Tiến Luật.
Mới nhỏ đã hách dịch như thế, nàng bắt đầu thấy bực vì Dương Vĩnh Khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/3459345/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.