Ra khỏi công ty, Dương Vĩnh Khoa thở dài một hơi.
Hắn có nên đi gặp Giáo Sư không!!
Không thể không nói, trên đời này của hắn chỉ có hai người quan trọng nhất. Một là bà ngoại, hai là Giáo Sư Lê Tuấn.
Và dạo gần đây còn có thêm một người, đó chính là An Kỳ...
Dương Vĩnh Khoa chợt nở nụ cười ôn nhu, nâng bước đi về phía trước.
“Giáo sư, dạo này thật khó để tìm gặp thầy..” Dương Vĩnh Khoa đi đến cửa phòng nghiên cứu nói.
Lê Tuấn bị làm cho giật bắn người, xấp tài liệu trên tay cũng bị rơi tứ tung. Ông ghét bỏ nói: “Con không thể gõ cửa được hay sao? Làm giật cả mình.”
Dương Vĩnh Khoa cười cười, hắn đi thẳng đến xem bài toán đã được giải trên bảng, hắn cư nhiên không thèm giúp Lê Tuấn nhặt tài liệu!!!
Lê Tuấn bĩu môi. Thằng oắt con, ông thương quá nên nghĩ ông hiền sao!!!
“Thầy, ai giải bài này vậy?” Dương Vĩnh Khoa hỏi. Trong câu nói còn có vài phần tán thưởng.
“Lý Tử Thất.” Giáo Sư Lê Tuấn bực bội đáp.
Dương Vĩnh Khoa thoáng kinh ngạc. Là cô gái ngốc hôm đó sao!!
“Ừm. Bài làm không sai chỗ nào hết. Chỉ là, chữ viết xấu quá.” Dương Vĩnh Khoa chê bai.
Đây là một trong bảy bài toán 'thiên niên kỷ'. Hàng trăm năm qua đã khiến không biết bao nhiêu nhà toán học vì nó mà đau đầu bứt tai, vẫn không thể giải ra. Có thể giải được quả là không phải người thường.
Nhưng mà, chữ viết lại giống hệt đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850371/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.