Sáng sớm hôm sau lúc Lê Toàn Phong đi đã nháy mắt với Dương Vĩnh Khoa rất khoa trương nói: “Tao có món quà bất ngờ cho mày đấy, chúc hai đứa mày hạnh phúc viên mãn.”
Lúc đầu Dương Vĩnh Khoa còn nghĩ hắn ta đang chúc hắn và Lý Tử Thất, nhưng đến chiều hôm đó mới nhìn thấy bóng dáng nuột nà yểu điệu của Phan An Kỳ. Gương mặt hắn trong thoáng chốc âm trầm khó tả, không biết là vui hay buồn.
“Khoa, em nhớ anh lắm đấy.” An Kỳ ôm cánh tay hắn lắc lư nũng nịu nói. Khi Dương Vĩnh Khoa đi cô ta đã không hề biết, đến lúc biết lại không thể hỏi ra hắn đã đi đâu.
Dương Vĩnh Khoa cười xoa tóc An Kỳ đáp: “Sao em lại đến đây, hai hôm nữa anh về mà.” Giọng điệu 10 phần yêu chiều, khác hoàn toàn khi nói chuyện với Lý Tử Thất.
“Vậy sao, vậy em ở lại với anh đến lúc cùng về với anh nhé.” An Kỳ nói, gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút đỏ. Ngượng ngùng như cô bé mới biết yêu, khiến người ta càng muốn yêu thương chiều chuộng.
Dương Vĩnh Khoa không ngẫm nghĩ liền gật đầu: “Ừ”.
Cũng nhờ viên thuốc của Lý Bảo Đại mà Lý Tử Thất rất nhanh xuất viện, tiễn Lê Toàn Phong đi rồi nàng liền chạy đến trường. Thật sự nằm viện là một việc làm rất chán nản và buồn bực. Dương Vĩnh Khoa có việc nên cũng không quản nàng, để nàng tự xử lý.
Đến lúc tan trường về đến homestay nàng mới phát hiện hoá ra An Kỳ đã đến đây từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850318/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.