Ông Thanh và bà Quỳnh sau khi nói hết ý liền đi ra cửa. Thanh Nhã vội vàng quay lại nhà vệ sinh, cảm giác ngượng ngùng, bất an, áy náy nên không muốn đối diện với họ. Vài phút sau, xác định hai ông bà đã đi xa, cô mới quay lại phòng Hữu Khang. Thanh Nhã giả vờ bình thường, có điều lúc làm việc lại hay thầm lặng quan sát Hữu Khang.
Kiếp trước cô tu thế nào mà kiếp này được người con trai ưu tú như vậy bảo vệ. Sao Hữu Khang lại tốt với cô đến mức này? Nhưng mà cô không thể tiếp tục dựa dẫm làm hại Hữu Khang. Trong lòng Thanh Nhã đang ngổn ngang trăm mối thì bất thình lình giọng anh vang lên:
"Mợ nhỏ tiếp tục nhìn như vậy Khang sẽ không thể tập trung." Giọng người con trai vui vẻ, tâm tình dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện buồn bực vừa rồi.
Bị Hữu Khang phát hiện nãy giờ tầm mắt cô cứ chăm chú vào anh khiến cô ngượng ngùng. Quả thật quá mất mặt, nhìn kiểu gì mà người ta phát hiện ra? Mặt Thanh Nhã thoáng chốc hồng lên, vội vàng lảng tránh ánh mắt ẩn chứa nụ cười của anh.
Hữu Khang cũng không muốn trêu cô nên buông tha đề tài này: "Sao mợ nhỏ không tập trung làm việc?"
"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không lo ra nữa." Thanh Nhã cúi mặt.
"Khang đâu có trách mợ nhỏ, đừng xin lỗi. Khang chỉ lo mợ nhỏ mệt. Nếu không làm nổi thì mợ nhỏ nghỉ ngơi. Khang cho người đưa mợ nhỏ về nhé?" Giọng anh dịu dàng.
"Tôi không mệt." Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-binh-cung-biet-buon/3396624/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.