Lần này trở lại dù thân phận đổi khác song biệt đãi vẫn được giữ nguyên. Tiêu Tích Linh dám kháng chỉ xông vào mà chỉ bị ném ra bên ngoài thì vẫn còn nhân nhượng lắm. Thực lòng tôi chẳng quan tâm đến chuyện đấu đá hậu cung, cùng lắm hôm nay cũng chỉ xem như đen đủi đang đi đường bị cắn một miếng. Xưa nay trên trời dưới đất dù Long Đĩnh tôi còn chẳng sợ nữa là một cung nhân. Tôi không người thân thích ở Đại Cồ Việt mà cũng chỉ có cái mạng quèn này, ai muốn cứ lấy, có gì phải sợ?
Lúc này bên ngoài cửa có người vừa đến nhưng ngập ngừng không dám vào. Tôi nhìn bóng nàng hắt trên cánh cửa, nghe rõ cả tiếng kim ngân trang sức sau mỗi cử động. Nếu đã đứng trước cửa mà Thân quân không cản ắt hẳn người thường xuyên vào ra nơi này. Tôi húng hắng ho, chỉ Dạ ý bảo đón người kia vào. Ngay khi nàng xuất hiện tôi sững người, chẳng phải là Kiều Thanh Đình đấy sao?
Trái với vẻ ngạc nhiên của tôi, Thanh Đình dường như chẳng hề để tâm chuyện tôi và nàng giống nhau như tượng tạc. Thanh Đình đi tới, cúi đầu rất thấp:
"Vì tôi mà phu nhân đã phải chịu ấm ức rồi." - Nói đến đây trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng những giọt nước mắt tựa châu ngọc lăn dài.
Tôi hít sâu vào một hơi, nhìn chậu nước mà Thanh Đình mang vào. Trên thành chậu nước vắt một chiếc khăn nhỏ, tay áo nàng xắn ngang. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao Đình không hề ngạc nhiên khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447757/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.