"Chúa thượng, bệnh tình người chưa khỏi hẳn vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn." 
Long Đĩnh gật đầu, xua tay: 
"Các ngươi cũng nghỉ đi." 
Nói đoạn y quay lưng đi ra cửa. Tôi trộm thở phào vì cuối cùng cũng thoát được một cửa, chỉ không ngờ rằng Long Đĩnh vừa đi khuất đã quay lại, vẫy tôi lại gần: 
"Đi theo ta." 
Tôi không dám khóc, mếu máo giật gấu áo Tường cầu cứu. Tường nhìn tôi thương cảm, cúi đầu: 
 "Bẩm chúa thượng người cần tiểu thần xem bệnh tình không ạ?""Ngươi cứ lo việc đi." Nói đoạn Long Đĩnh quay sang tôi, tiếp lời, "Đi thôi!" 
Tôi lén lau nước mắt trong lòng, nhìn Tường quyến luyến như thể lần cuối gặp mặt. Lê Long Đĩnh này, dù có thêm trăm cái đầu hợp lại tôi cũng không có đủ khả năng để đoán được y đang muốn làm gì? 
Long Đĩnh đi trước, Vỹ tay cầm một cần câu tre xanh mướt đi phía sau, tôi đi ngang hàng với Vỹ. Ra đến gần vườn thì Long Đĩnh đột nhiên đi chậm lại, có vẻ ánh nắng chói chang của buổi trưa khiến mắt y không được thoải mái. Thấy vậy Bạch vỹ hớt hải: 
"Chúa thượng, người ở đây đợi một chút tiểu chức sẽ mang lọng tới." 
Long Đĩnh phẩy tay ra chiều đồng ý, thấy vậy y tất tả đưa cây cần câu tre kia cho tôi rồi mau mau chóng chóng đi mất dạng. Cuối cùng thì điều tôi lo sợ nhất đã đến: tôi đơn thương độc mã chống lại bạo quân này. Cái mạng của tôi đúng là không thiết tha thật nhưng nếu bị hành hình đến chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447641/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.