Vết thương của tôi không còn quá nghiêm trọng nhưng nếu so với hồi còn "trai tráng sung sức" thì cách xa một vạn bảy nghìn dặm.
Tôi muốn thay đồ? Nhất định phải có cung nga phụ một tay.
Tôi muốn tắm? Càng phải có sự hỗ trợ.
Thay thuốc thay băng thì không cần phải nói đến.
Nhất cử nhất động của tôi đều phải có người giúp đỡ bằng không tôi sẽ trở thành đồ vô dụng. Tôi nguyền rủa vết thương dài ngoằng ngoẵng kia một thì nguyền rủa tên buôn lậu đến từ Đại Lý kia mười lần. Thà hắn ta cứ đâm một nhát cho tôi chết quách đi cho xong, sống mà vật vạ như thế này thì quả thật khổ cho cái thân tôi.
Tôi chưa hồi phủ Chỉ huy sứ nguồn cơn cũng từ sự bất tiện này mà ra. Xét cho kỹ thì thân phận tôi ở đấy vẫn không ai biết, đơn giản là thư đồng hầu cận của Lịch Vũ. Với tình hình hiện tại nếu tôi quay trở về thì chắc chắn phải cắt cử thêm người để chăm sóc cho tôi, bí mật về thân phận kia chẳng còn che giấu được nữa. Tôi là người đơn giản, dù gì cũng làm gì có thanh danh đâu mà sợ bị ảnh hưởng? Biết đâu một buổi sáng ngủ dậy tôi đã lại thấy mình quay trở về thế kỷ 21, thần bí y như cách tôi đến đây?
Nhưng Lịch Vũ thì khác tôi. Nếu chuyện tôi là gái lộ ra bên ngoài, người ta sẽ cười nhạo Chỉ huy sứ không lấy vợ mà nuôi một nàng hầu.
Phương án dự phòng là về bệnh xá Giáo thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447501/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.