Sáng hôm sau Long Đĩnh gần như đã cắt được hẳn các cơn sốt cao, người chỉ còn hâm hấp nóng nhưng vẫn còn mê man chưa tỉnh. Lúc Giáo thụ vén bức rèm châu bước vào tôi đang ngồi bệt dưới đất, mắt mũi lờ đờ. Dù gì tôi cũng đã thức cả đêm canh giấc cho vị chúa thượng kia. Trần Uy chẩn mạch, hồi lâu sau ông mới rời đi, ra hiệu cho tôi ra phía gian ngoài.
Tôi chỉnh trang lại tóc tai quần áo, đứng bên nghe Giáo thụ hỏi han về tình hình sáng nay của Long Đĩnh. Việc xong Trần Uy bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, nói đoạn hỏi:
"Trò có biết tại sao tối qua tình hình chúa thượng lại đột nhiên đổi khác, nghiêm trọng hơn không?"
Tôi thành thật lắc đầu. Trần Uy kéo tay trái tôi, đặt lên bàn:
"Bình thường trò xem mạch thế nào?"
"Dạ bẩm Giáo thụ, thanh niên trai tráng mạch đi có lực người già mạch đập yếu, phụ nữ thì mạch yếu hơn nam giới. Người cao lớn thì mạch dài hơn, người thấp mạch ngắn. Người gầy mạch hơi phù, người béo mạch hơi trầm.(1)"
"Còn gì nữa không?" - Trần Uy vuốt bộ râu dài trắng bạc, nhìn tôi chờ đợi.
Tôi chỉ biết mím môi lắc đầu. Quả thật kiến thức hạn hẹp của tôi không biết nhiều đến thế. Những điều học mót được từ thời hiện đại không đủ dùng ở nơi một mét vuông ba người ốm như thế này.
"Khi trò xem mạch hãy nhớ rằng, mạch không chỉ có quan hệ mật thiết với tuổi tác, giới tính, thể chất và tình trạng mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447433/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.