🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mẹ tôi dạy rằng: "Con gái không nên rượu chè, không nên lên bar pub(1)".

Mẹ tôi cũng dạy rằng: "Con gái chớ nên về khuya, chớ nên đi một mình".

Vậy mà trong một đêm tôi phạm tất cả các điều mẹ dạy. Cá không ăn muối cá ươn, con mà cãi mẹ trăm đường có điều bất thường xảy ra không lường được!

Gần nửa đêm, tôi lảo đảo bước ra khỏi một quán quen sau khi không còn phân biệt nổi đâu là đường đâu là giường. Những kẻ không còn đủ tỉnh táo thường thì hiếm khi biết được mình về nhà bằng cách nào nhưng lần này tôi biết! Ban nãy cậu em bartender(2) khả ái đã giúp tôi gọi Grab và hộ tống đến tận cửa nhưng đương nhiên, cuộc đời nào có dễ dàng đến vậy. Tôi thích thử thách: thử thách bartender bằng việc trốn đi ngay khi cậu ta nhặt giùm túi xách còn thử thách chính bản thân mình bằng việc lạc trong lối ra rối như mớ bòng bong này.

Dường như sợ hidden bar(3) chưa đủ "hidden"(4),ông chủ quán khéo chọn một con ngõ bé tẻo teo, tối om đã thế đèn đường khi còn lúc tắt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng leo lét chớp nháy liên tục, miệng lẩm nhẩm ông chủ keo kiệt không chịu thay đi. Làm dịch vụ như vậy là kém, như vậy là thất bại. Khách từ quán rượu ra mấy ai còn nhìn rõ đường đâu mà chơi khó nhau thế này? Đến đây điện tắt hẳn, tôi hít vào một hơi, dằn xuống cảm giác buồn nôn như sóng chiều đang dâng lên đến tận họng, tiếp tục dò dẫm trong bóng tối.

Mình không say!

Say chỉ là thứ cảm giác đánh lừa não bộ!

Vừa xong thì bao nhiêu cocktail cuộn từ dạ dày rồi quay ngược trở ra đằng miệng, phun xuống đất như vòi rồng. Tửu lượng của tôi là sáu ly cocktail, không hơn. Vậy mà hôm nay tôi chỉ uống vừa vặn số đó và thêm... xem nào, tôi xoè tay ra đếm. Kỳ lạ, chỉ thêm có năm shot nữa mà sao bàn tay mình lại có mọc ra tận hai ngón cái? Tôi quệt ngang miệng, đứng dậy ngật ngưỡng lần mò ra đường lớn đợi xe. Hay là kệ mình cứ nằm đây ăn vạ, biết đâu chỉ một lúc nữa cậu bé bartender kia sẽ tìm thấy tôi nhỉ?

Nghĩ là làm, tôi đi đại tới một tảng đá lớn ven đường, thẳng cẳng ngả lưng, ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm nghiền. Trong khoảng không gian tối mịt lặng như tờ, tôi nghe rõ những tiếng còi xe vọng lại từ phía xa, tản dần rồi ngưng hẳn. Trời về thu, càng về khuya đêm càng lạnh, sương càng dày. Màn đêm đen đặc bao trùm lấy cả Hà Nội, hoạ hoằn lắm mới có ánh sáng từ cửa sổ nhà ai chiếu lại, rực lên rồi chớp tắt. Bên ngoài vẫn tiếng còi xe ồn ã, bên trong tôi chỉ thấy thinh lặng. Rượu dù đổ vào bao nhiêu cũng không khoả lấp được những trống rỗng trong lòng. Tôi xắn tay, lần mò vào bên trong mấy lớp áo tìm chiếc điện thoại. Ánh sáng mờ mờ hắt lại, pin báo đỏ rực, tôi chửi thề thành tiếng:

"Mẹ nó, sắp hết pin."

Thường thì tôi sẽ cố gắng không uống say vì biết sẽ chẳng ai đón mình. Tôi cần đủ tỉnh táo để đứng dậy, gọi xe về nhà. Chỉ có điều là hôm nay khác, rất khác. Tôi nằm im bất động, hai mắt lim dim, dỏng tai lắng nghe cánh cửa sổ nhà ai chưa đóng phát ra tiếng cót két như rên rỉ, nghe âm thanh xào xạc của những chiếc lá thu khô cong, ồn ào rơi xuống mặt đường trơn nhẵn, và ở một ngóc ngách nào đó không rõ vọng lại tiếng rên rì rầm của gió lạnh đầu mùa. Tôi thở dài, đặt hai tay lên ngực, tất cả buồn bã tới mức cứ như thể thời gian trên khắp tinh cầu này đang chảy trôi chậm lại còn tôi là kẻ cô đơn cuối cùng lạc lối ở thế gian này.

"Grab lâu thế?" - Tôi thều thào, rưng rức như sắp khóc. Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống thì đã bị một tiếng động tựa như trời long đất lở làm cho sợ đến mức ngưng hẳn.

"Ầm! Ầm! Ầm!" - Những tiếng động lớn cực đại liên tiếp dội xuống khiến ngay cả tảng đá tôi đang nằm cũng rung lắc dữ dội. Tay tôi bấu chặt, gắng để mình không bị hất tung xuống.

Bầu trời như tách ra hai nửa, từ khoảng trống ấy một tia sáng trắng rạch trời giáng xuống, ban đầu chỉ lờ mờ như nắng mai nhưng dần giãn nở liên tục cho đến khi trở thành một luồng sáng khổng lồ nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Ánh sáng trắng chói loà tựa như tất thảy đèn cao áp tựu chung về một điểm rồi nhằm thẳng đồng tử của tôi mà chiếu vào. Tôi dùng cả hai tay che mắt lại, đôi con ngươi nhưng nhức giần giật, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ chẳng mấy chốc sẽ mù mất. Giữa lúc này xung quanh tôi vọng lại tiếng "vi vi" quỷ dị, tựa như đang đứng sát ngay gần những trụ điện cao thế. Chẳng rõ tiếng động đó bắt đầu từ đâu, tôi bỉ biết thêm chừng khoảng mười giây nữa thì tiếng "vi vi" đó tản dần, thay thế bằng tiếng "lộc cộc" nện trên nền đất rất rõ. Tiếng động này thì tôi biết, hẳn là động vật móng guốc. Là xe bò hay xe trâu gì đó ư?

Ánh sáng kia nhạt dần rồi trở nên dễ chịu, tôi nheo mắt gắng gượng mở ra. Ban đầu còn gặp ảo ảnh, bóng người mờ nhoè tách làm đôi rồi dần dần, dần dần chập làm một. Trước mặt tôi là đàn ông tóc búi cao, cưỡi con ngựa lớn đen tuyền, tay cầm một cây thương dài lăm lăm tiến tới. Tôi khẽ rùng mình, sao lại có một kẻ cưỡi ngựa đi lại giữa thành phố thế này? Luật an toàn giao thông đã cấm từ đời nào. Tên này nửa đêm nửa hôm định dở trò gì không biết?

Người kia gần như áp sát, tôi hơi chột dạ ngồi lùi về phía sau. Tôi lùi một phân người đàn ông lại tiến gần thêm dăm bảy bước. Càng kỳ lạ hơn người đó tới gần bao nhiêu thì những tiếng "vi vi" quỷ dị kia càng rõ. Khó để nhận biết được âm thanh đó là gì và từ đâu đến, chỉ biết rằng chúng như xuyên qua màng nhĩ, đi thẳng lên não khiến quang cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn. Lẽ nào những thứ này đều là ảo ảnh do tôi tưởng tượng ra? Hoặc là thật sự có một kẻ điên khùng như thế này? Hắn ta định làm gì tôi? Hay tôi nên làm gì hắn ta trước? Nếu cứ chờ mãi thì không biết chừng có gì bất trắc xảy ra. Tôi mà phải sợ à?

Nghĩ tới đây tôi đứng bật dậy, nhanh nhẹn cúi xuống nhặt chiếc giày cao gót của mình, lấy đà rồi lao đến với 99% hơi men là 1% sức lực, ném thẳng vào bóng người kia. Có thể trúng, có thể không nhưng tiếng "hự" của hắn tôi nghe thấy hẳn là thật. Trước cả khi tôi kịp bỏ chạy khỏi "hiện trường gây án" luồng sáng trắng lần nữa xuất hiện nhấn chìm tôi vào bên trong cùng những tiếng "vi vi". Cơn buồn nôn cuồn cuộn lên như sóng triều, tôi lảo đảo, hai chân vô lực, cả người ngã sóng soài trên nền đất. Trước giây phút hoàn toàn mất ý thức, tôi nhìn thấy bóng người đen kia đã đứng trước mặt mình, ghì dây cương ngựa. Luồng sáng và âm thanh kỳ lạ biến mất, tôi nhắm mắt, tất cả chìm về với màn đêm cùng sự tĩnh lặng tuyệt đối.

***

"Lạnh quá."

Tôi khẽ cựa người, chóp mũi lạnh đến mức tê dại mất cảm giác. Cố gắng nằm nép sâu vào lớp chăn lông dày nhưng chỉ cần tôi cựa quậy một chút thôi cũng khiến từng đường gân thớ thịt như bị đóng băng. Tôi thử thở nhẹ, nhân trung ngay lập tức cảm nhận hơi lạnh phà vào. Chà, điều hoà ở đây bật nhỏ nhỉ! Họ cất điều khiển ở đâu vậy nhỉ? Tôi quơ tay tìm nhưng rõ ràng là không thể tìm thấy thứ muốn tìm đâu, chỉ nắm vào một vật vô cùng chắc, lạnh như kim loại. Tôi buông ra, rùng mình một cái toan trở người. Kết quả của việc say rượu là dù nằm im mà tôi vẫn cảm giác mình như đang bị vắt ngang qua một vật gì đó, cao, ấm, lắc lư. Đầu óc ngày càng quay mòng mòng, bỗng chốc "chiếc giường" đó đột ngột khựng lại, tâm trí mơ hồ của tôi tạm thời được trả về chế độ bình thường. Tôi ngóc đầu dậy rồi dụi mắt mấy bận, nhìn về phía trước. Để xem nào, một đám lông đen bờm xờm, một cái đầu cao cao, hai cái tai hình tam giác đang dỏng lên nghe ngóng. Tôi ho khan, trong lòng rộn lên một cảm giác kinh hãi khó tả. Ngựa? Tôi đang nằm trên một con ngựa?

Tệ hơn cả việc thức dậy trên lưng ngựa là gì?

Là con ngựa đấy đang bị vây bởi một đàn sói hoang dễ đến mười mấy con. Con nào con nấy lông bờm xờm xám ngoét, răng nanh nhọn nhe ra đầy hung dữ. Chúng chắn ngang đường, gầm gừ thị uy, thủ thế sẵn sàng như chuẩn bị đồng loạt nhảy bổ vào xé tôi ra làm trăm mảnh. Tay nhanh hơn não, tôi nắm lấy cổ con ngựa mà rú lên một tiếng kinh hãi. Con ngựa giật mình liền ngay tức khắc lồng lên. Đầu óc tôi lần nữa đảo điên, chỉ nghe bên tai tiếng giày thúc vào hông ngựa. Con ngựa lấy đà, nhún một cái rồi phi thẳng về phía trước. Tôi thất kinh bấu chặt lấy chân ai. Người đó cầm một cây thương sáng quắc, chẳng nói chẳng rằng nhằm con sói to nhất đang lao đến cắt mà cổ. Đúng một giây im lặng, đàn sói dần giãn ra, gầm gừ. Bất chợt thêm một con nữa liều mình lao đến, chết trân chịu trận nhưng người đàn ông kia điềm nhiên vung tay, cây thương xiên thẳng vào họng nó. Máu phun ra thành dòng tưới ướt mặt đất, vấy cả một mảng lên mặt tôi. Thêm dăm bảy con nữa tiến lên, người đàn ông tuốt gươm rồi thúc ngựa xông vào giữa bầy sói. Chỉ trong chớp mắt cả mặt đất đã phủ kín những khối lông màu xám bất động, đẫm máu. Cuối cùng đàn sói tru lên thảm thiết rồi thi nhau chạy sâu vào rừng.

Tôi đã nhận ra được điều bất ổn tiếp theo: Tại sao tôi ở trong rừng thế này? Khung cảnh chuyển liên tục tựa như trong một giấc mơ. Chỉ vừa mới đây tôi còn ở trong thành phố uống cocktail sao bây giờ lại thành ra ở giữa nơi rừng thiêng nước độc thế này? Đáng sợ hơn nữa là kẻ phía sau dường như chẳng xa lạ mấy với việc chém giết. Giữa nơi thanh vắng chỉ có mình tôi và hắn, có khi chết mất xác lúc nào không hay. Nhân lúc hắn ta lơ là tôi nhanh chóng tuột xuống khỏi lưng ngựa rồi chạy trối chết. Mà thực ra tôi có nên chạy không? Hắn ta đáng sợ hơn hay lũ sói trực chờ ăn thịt đáng sợ hơn? Như đoán được tôi sẽ trốn nên hắn ta chỉ thong dong cưỡi ngựa lại gần, tay cầm cây thương còn ướt đẫm máu tươi. Tôi giật lùi, giật lùi. Nắng mai khuất sau đôi vai rộng của hắn, không thấy mặt mũi chỉ thấy bóng người cao lớn đổ dài trên mặt đất, trùm lên thân hình bé nhỏ của tôi. Dù cố cách mấy tôi cũng chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, chỉ cơ hồ đôi mắt vừa sắc lạnh vừa đen thẫm. Cả trảng rừng phút chốc rơi vào trong tịch mịch. Chim thôi hót và ong bướm thôi vo ve. Một lần nữa người đàn ông vung cây thương sáng loà, thẳng tay chém xuống. Lũ quạ đập cánh tán loạn, nối nhau bay vút lên trời cao. Trước giây phút định mệnh đó, dạ dày tôi co bóp liên tục khiến toàn thân đau tới không thể nào chịu đựng nổi.

Tôi gục xuống đất, lần thứ hai liên tiếp ngất đi không hay biết gì nữa.

***

"Giấc mơ sống động" có lẽ là một trong những trải nghiệm vừa khó khăn vừa thú vị. Chúng có khả năng biến những giấc mơ đẹp trở nên vừa chân thực vừa chi tiết nhưng cũng có khả năng biến những cơn ác mộng trở nên kinh khủng gấp nhiều lần. Đừng nói là mơ thấy bị chó sói tấn công, cho dù mơ thấy cá sấu hay rồng phun lửa tôi cũng đã từng gặp qua, mà còn chân thực đến độ có thể nhìn rõ cả từng cái vẩy, cái móng chân và cảm nhận được độ sợ hãi, mệt mỏi khi chạy trốn gấp cả ngàn lần thực tại. Chí ít thì lần này tôi cũng được người khác "cứu", miễn cưỡng một chút có khi hắn ta cầm thương để đâm tôi không biết chừng. Tôi cựa người, yên tâm biết mấy vì lần này không còn vắt vẻo trên thân ngựa nữa. Giường của tôi lúc nào cũng êm ái với đệm dày và hoa thơm nức.

Đệm dày và hoa thơm nức?

Đến đây bỗng phát giác có điều lạ thường, tôi trở người thêm đôi ba bận nữa, giường này cực kỳ cứng, khẽ cử động cũng nghe tiếng nan giường cọt kẹt. Hơn nữa cũng thiếu đi mùi hoa thơm trưng phòng như thường lệ, chỉ ngửi ra mùi đất đặc quánh. Xác nhận không phải giường của mình tôi hoảng loạn mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Khung cảnh hoàn toàn xa lạ: tôi nằm trong một túp lều vải, gió thổi phần phật làm bốn góc lều trực chờ hất tung bất cứ lúc nào. Tôi cúi xuống nhìn rồi trộm thở phào, quần áo trên người vẫn nguyên si chỉ có điều đôi dép cao gót đã biến mất. Tình hình không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn, đầu đau như búa bổ. Dù tôi tự hỏi bản thân trăm nghìn lần cũng đành chịu chết chẳng biết nơi này là nơi nào. Tôi thở dài, bước xuống nền đất vừa trơn vừa lạnh. Mười đầu ngón chân hồng hào bấu chặt vào đất vì sợ ngã. Thôi thì đâu còn có đó, còn an toàn xem như đã là may mắn. Muốn biết mình đang ở đâu chỉ cần ra ngoài là rõ ngay.

Tôi uể oải đi về phía cửa, vén tấm rèm màu nâu bạc phếch lên. Một khung cảnh kỳ lạ nằm ngoài sức tưởng tượng sà vào tầm mắt. Tôi thất kinh buông rèm, quay lưng đi thẳng vào trong.

"Điên rồi! Mình điên rồi" - Rõ ràng là tôi bị ảo giác, hoặc say quá vẫn chưa tỉnh nổi.

"Này thì cocktail!"

"Này thì shooter!"

"Này thì chưa say!"

Cứ mỗi cái "này thì" tôi lại véo thật đau vào đùi của mình. Hoặc biết đâu đây là "mơ trong mơ" - những cơn ác mộng nối tiếp nhau còn tôi thì vẫn chưa tỉnh? Mãi cho tới khi bị chính mình véo đau đến mức đứng không vững tôi mới hít sâu vào một hơi, mon men lại gần vén lều ra lần nữa. Khung cảnh hùng tráng làm tôi ngây ngốc: núi tiếp núi trải ra tận chân trời. Nổi bật lên trên đó là những hàng rào phân định ranh giới, những túp lều san sát tiếp giáp nhau cho đến khi chỉ còn là một chấm đen nhỏ mờ không rõ hình hài. Từng đàn từng đàn ngựa trắng đen đủ loại, bộ lông bóng mượt thảnh thơi đi lại. Ở giữa sân một nhóm đàn ông cả trăm người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đi chân đất múa may cất lên những tiếng "hây" "ha" kỳ quái. Tôi bước về phía trước hai bước để nhìn rõ hơn, vô tình va phải hơn chục người đang xếp hàng dọc, mặc giáp sáng choang, tay lăm lăm cây giáo. Người đứng đầu nhìn tôi một cái, tôi ngây ngô gật đầu ra chiều xin lỗi. Đám người kia không để ý nhiều liền khẩn trương bước đi. Họ đội những cái mũ kỳ lạ bằng da, đầu bằng. Nơi này giống như một nơi bị bỏ bùa, thuộc về một nền văn minh nào đó xa xôi hoặc một thế giới mà tôi chưa từng biết đến. Mùi hương của cỏ cây khắp nơi hòa trộn với mùi ngựa, mùi mồ hôi của đàn ông, mùi dầu cháy, mùi gỗ, mùi lành lạnh của những bông tuyết chưa tan... tất cả khiến tôi choáng váng. Tôi cứ đứng im như thế rất lâu, rất lâu cho đến khi tưởng như hai chân mình đã chôn chặt vào nền đất. Phải chăng đây là một trò đùa? Một đoàn phim cổ trang hay là tôi đã bị bắt cóc? Bị bán qua biên giới mổ nội tạng? Tôi thoáng rùng mình rồi vội vã đặt tay lên bụng. May quá chiếc bụng bé xinh của tôi vẫn nguyên vẹn, vậy là hai quả thận hẳn là vẫn ở trong. Không giấu nổi nụ cười mãn nguyện, tôi vuốt nhè nhẹ vào bụng mình.

"Hắn đây rồi, giải hắn tới gặp Đô chỉ huy sứ!(6)"

Thấy có người chủ động bắt chuyện tôi vui ra mặt. May quá vẫn là tiếng Việt thân thương, vậy ra tôi còn ở trong địa phận nước nhà, bớt phải lo đi một phần. Tôi nhìn hai người đàn ông một béo một gầy, ăn mặc có vẻ giống lính tráng trước mặt mình, tỏ ra vô cùng nhã nhặn:

"Chào anh, cho tôi hỏi một chút đây đâu vậy? Hiện tại tôi đang vội quá phải đi ngay, hai anh có thể chỉ cho tôi lối ra không?"

Dường như lời tôi nói có chỗ nào chưa ổn. Hai người kia nhìn nhau như thể tôi nói bằng thứ ngôn ngữ gì kỳ lạ lắm, cuối cùng một trong hai nhếch mép:

"Ô hô, lại còn giả điên!"

Tôi nghiêng đầu, dù rất cố gắng nhưng những chuyện đang xảy ra càng lúc càng kỳ lạ. Dù cho hai người họ tỏ rõ vẻ đối địch tôi vẫn kiên nhẫn:

"Xin lỗi, cảm phiền hai anh nhưng..."

Không để nói hết câu, tên béo dùng tay đập mạnh một cái vào vai tôi, kế đó chĩa mũi giáo vào mặt rồi quát lớn:

"Lắm lời! Đi!"

Cơn đau truyền từ lưng đến làm toàn thân tôi cứng đờ. Trong ánh nắng mũi giáo của chúng sáng quắc lên, vừa sắc vừa nhọn như thể chỉ cần tôi sơ sẩy chút thôi thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Tôi giơ tay lên trời chứng minh mình vô hại. Có thể chúng đang đùa nhưng cũng có thể đây là sự thật song sinh mạng chỉ có một, tôi không muốn liều lĩnh đánh cược.

Hai tên lính điệu tôi đi một quãng khá xa. Nơi này giống như doanh trại, dễ có tới mấy trăm lều to nhỏ san sát nối tiếp nhau. Binh lính nhiều vô kể, nhóm tập luyện binh đao, nhóm thi nhau vật lộn, lại có mấy người bắn cung day dùng gậy gộc. Đi thêm một quãng nữa tới một trong hai lều lớn thì chúng dừng lại, quỳ phục xuống nói lớn vào trong:

"Bẩm Đô chỉ huy sứ, đã áp giải phạm nhân tới!"

Phạm nhân? Tôi quay qua nhìn phía sau, chẳng có ai cả. Vậy ra rõ ràng chúng nói về mình. Bên trong lều có tiếng đàn ông rất trầm:

"Cho vào."

Tôi ưỡn ngực thẳng lưng đi theo chúng vào trong lều. Bên trên có người đàn ông chừng hai lăm, ba mươi tuổi đang ngồi đọc sách. Tôi đi vào song y còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ buông một câu lạnh lùng:

"Ngươi từ đâu đến?"

"Hà Nội." - Tôi trả lời cụt lủn. Rất rõ ràng, nếu anh ta thiện chí và tôn trọng thì tôi cũng sẽ lễ độ mà trả lời, còn như bây giờ tại sao tôi cần phải dài dòng với kẻ bất lịch sự kia chứ?

Câu nói của tôi còn chưa kiến tên Đô Đô gì kia bực mình nhưng đã thành công chọc giận tên lính béo múp. Hắn thét vào mặt tôi hai từ "Hỗn xược" rồi đạp tôi ngã dúi dụi trên nền đất. Người bên trên buông quyển sách ra, phẩy tay, ngay lập tức hai tên lính cúi chào, đi giật lùi rồi lỉnh ra bên ngoài. Lúc này trong lều chỉ còn lại tôi và hắn. Tôi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi chắp tay sau lưng, nhìn quanh lều một lượt. Lều này khá rộng, khắp nơi được trưng bằng đồ đồng sáng rực. Ở góc phòng treo một bộ giáp tương đối đồ sộ, còn có cả kiếm và một tấm bản đồ trông như được thuộc bằng da. Tôi trỏ bộ giáp sắt, gật gù:

"Các anh đầu tư thế? Chương trình này chiếu trên kênh nào vậy?"

Người kia không trả lời tôi mà chỉ chăm chăm đọc sách. Tôi đi đến gần, tay gõ gõ lên mặt bàn của y:

"Hình như các anh đùa hơi quá rồi, tôi rất bận và cũng không có nhu cầu quay phim gì cả. Bây giờ thì tôi phải về, không có thời gian đùa cợt nữa. Tất cả những đoạn phim đã quay nãy giờ anh giữ lấy cũng được."

Đến lúc này người đàn ông mới thôi đọc sách, anh ta ngẩng lên nhìn tôi tỏ vẻ vừa nghi ngại vừa dò xét. Trên khuôn mặt vuông chữ điền, một vết sẹo dài chạy thẳng từ trán xuống má trái tựa như vết chém. Ánh mắt heo hút lạnh lùng đến đáng sợ. Mặt anh ta vuông chữ điền, cằm hơi bạnh ra. Anh ta gằn từng tiếng:

"Nguyên quán?"

"Tôi có nói rồi, tôi đến từ Hà Nội." - Tỏ ra bình tĩnh vậy thôi nhưng tim tôi đang đánh lô tô trong lồng ngực. Dáng người anh ta cao lớn, vạm vỡ hơn hẳn đám lính, cũng coi như hạc trong bầy gà. Từ phong thái đến cử chỉ, điệu bộ đều toát ra ba chữ "con nhà võ". Nếu tình hình cứ căng thẳng thế này mà anh ta chỉ cần phật ý, kẹp cổ tôi một cái thì kiếp này cũng xin chấm dứt tại đây. Thôi thì lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói biết đâu được về.

Lúc này người kia đẩy tách trà sang một bên, hai tay đặt trên bàn bỗng cuộn chặt:

"Hà Nội là nơi nào?"

Đúng rồi, kịch bản là phải thế. Hay là đây là chương trình kiểm tra kiến thức lịch sử nhỉ? Tôi hắng giọng:

"Hà Nội là thủ đô của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam."

Tên Chỉ huy sứ kia lạnh lùng rút từ hông ra một con dao nhỏ, lẳng lặng đặt lên bàn.

"Thấy con dao này chứ?" - Tôi gật đầu, y tiếp lời - "Nếu còn nói nhảm nữa ta sẽ cắt lưỡi. Nói! Ngươi là người của ai?"

"Người của ai cái gì? Đã bảo tôi là người Việt Nam, chả là người của ai cả." - Sợ quá hoá giận, đã nói bao nhiêu lần rồi, có phải lúc để đùa đâu mà cứ lằng nhằng mãi thế chứ!

"Việt Nam?" - Anh ta hỏi lại.

Tôi gật đầu, bĩu môi, khoanh tay trước ngực:

"Trả lời anh nốt lần này thôi nhé! Việt Nam là nước nằm trên bán đảo Đông Dương, khai sinh năm 1945 khi Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập tại quảng trường Ba Đình lịch sử. Nước tôi đã có hơn 1000 năm chống đô hộ phương Bắc, đánh bại đế quốc Pháp và Mỹ."

"Hơn 1000 năm?"

Người đàn ông kia tỏ vẻ nghi ngại. Qua ngữ khí tôi cũng không chắc anh ta hiểu những gì mình nói nhưng mà hình như có cái gì đó bất thường ở đây. Cuối cùng thì "con ma men" đã rời đi để trả lại độc lập - tự do suy nghĩ cho bộ não nhỏ bé của tôi. Mất hai mươi giây đầu óc trống rỗng, những nơron thần kinh của một sinh viên tốt nghiệp loại ưu trường Ngoại Thương của tôi mới bắt đầu chậm chạp làm việc. Hàng loạt dữ kiện thoát khỏi men say, đổ về cùng một lúc ồ ạt như thác chảy:

"Cho trường hợp đặc biệt. Giả sử kẻ đứng đầu là kẻ thông minh nhất. Biết rằng hắn cũng nói tiếng Việt nhưng không biết Việt Nam. Xung quanh có lều trại, ngựa, binh lính, trang phục kỳ lạ, giáo... Điều kiện bổ sung: Không khí trong lành không bụi mịn. Lời tôi nói lúc hắn hiểu lúc không.

Hỏi: Đây là đâu?"

Tôi sợ hãi với ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, giật lùi liên tục mấy bước rồi ngồi thụp xuống đất còn nhanh và mạnh hơn lúc bị đạp. Hai mắt tôi mờ đi, xung quanh chỉ thấy hoạ tiết chim hạc viền quanh trại. Người ngồi phía trên như biết như không, cười khẽ để lộ hàm răng nhuộm đen nhánh, từ từ vươn tay ra lấy một miếng trầu têm cánh phượng. Tôi chết trân, không kìm được lắp bắp hỏi lại:

"Xin hỏi đây là năm nào?"

Người kia cười nhạt:

"Ứng Thiên năm thứ mười hai."

Tim tôi như vừa chạm mạnh vào lồng ngực. Chuyện quái quỷ gì đây? Ứng Thiên là cái gì? Cách gọi này... chẳng phải là từ thời cổ đại hay sao? Giây phút này tôi không thể bình tĩnh được nữa, oà ra nức nở:

"Trời ơi răng đen...en... Trời...ơi... huhu. Ai trả tôi về nhà. Tại sao tôi lại xuyên không thế này?"

______

Chú thích:

(1) pub: viết tắt của cụm từ public house là một nơi kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,...và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện trong không gian âm nhạc nhẹ nhàng.

(2) bartender: thuật ngữ dành cho người làm nghề pha chế đồ uống, thức uống chứa cồn.

(3) hidden bar (hay speakeasy bar): một dạng quán bar bí mật, nơi mà khách hàng biết đến quán bằng những lời giới thiệu truyền miệng, và mặc nhiên sẽ không thể vào được nếu không có người hướng dẫn.

(4) hidden: ẩn giấu, giấu kín

(5) shot: một shot có nghĩa là một lượng nhỏ của rượu mạnh được rót thẳng vào ly shot.

(6)Đô chỉ suy sứ: Trưởng quan (võ quan) giữ việc chinh phạt.

Lời tác giả:

- Chỉ huy: Đơn vị quân đội. Mỗi chỉ huy định binh ngạch 500 người. Thống binh quan là Chỉ huy sứ và Phó chỉ huy sứ.

Thời Tống Chỉ huy là đơn vị phổ biến nhất và quan trọng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.