Không có nắng đỗ bóng vào phòng chỉ có ánh đèn trên trần nhà rực rỡ, những điều thấy được ở trước mắt đôi khi không phải là sự thật, Kỳ Thừa Doanh không mấy thích không khí thế này nhưng cảm nhận người đàn ông bên cạnh không hề có thái độ khác thường khiến nàng yên tâm.
Không phải dạn yên tâm bình lặng hay không ồn ào mà là một dạng yên tâm của sự tin tưởng, nàng tin hắn có thể giải quyết vấn đề một cách êm đẹp nhất, càng là hiểu hắn sẽ không khiến đôi bên khó xử.
Quân Lăng ngồi trên chiếc ghế gỗ tỏa ra một loại sức ép ngang tàn, trước thái độ của Tịch Đồng dành cho Kỳ Thừa Doanh, người đàn ông nghiêm túc đặt đôi đũa trên tay lên bàn.
Tịch Đồng liền cụp mắt xuống, Thiệu Khắc Bình biết bản thân đã đắc tội với người có máu mặt vì một khi bửa cơm dừng lại cũng là lúc câu chuyện kết thúc.
Ngay sau đó ông ta kéo Tịch Đồng đứng sang một bên, như che chắn cũng như đang cố ý muốn bảo vệ, tự chính mình nhận lỗi: "Ngài Quân, mong ngài lượng thứ bỏ qua. Tịch Đồng chỉ vừa vào nghề, mấy vấn đề thế này cô ấy căn bản không hiểu."
Quân Lăng không thoải mái cũng vì cái mác 'mới vào nghề bất tuân trên dưới, hắn cảm thấy chính mình bị sỉ nhục bởi vì người của hắn đang bị xem nhẹ.
"Không hiểu hay là không muốn hiểu?"
Quân Lăng bây giờ và Quân Lăng trước đó thật sự rất khác nhau, người đàn ông nghiêm túc đến mức không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598422/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.