Vết thương của Quân Lăng khiến trên dưới Quân Gia đều lo lắng, Sở Tiêu biết lão đại ở nhà Kỳ Thừa Doanh liền muốn đến đón nhưng Quân Lăng lại không đồng ý còn tỏ ra vô cùng thích thú vì bị thương.
Buổi chiều Kỳ Thừa Doanh về nhà, nhìn thấy nhà cửa gọn gàng ngăn nắp rõ ràng là có người đã thay nàng dọn dẹp, ngay sau đó thì thấy Quân Lăng từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm theo máy hút bụi.
Nàng ngẩn ngơ hồi lâu, Quân Lăng cũng không tỏ thái độ gì đi vào bếp, xem xét nổi canh gà có thể ăn được hắn mới trở lại phòng khách ngồi xuống ghế.
"Tằm đi, tôi vừa nấu cơm xong."
Kỳ Thừa Doanh hoài nghi: "Anh ở nhà tôi cả ngày sao?"
Quân Lăng gật đầu, nàng bị hắn làm cho hết hồn.
"Anh... anh sao còn không về nhà đi hả?"
"Chuyện này sao, tay tôi thế này không thể lái xe về được, hơn nữa nhà cô cũng không tệ nên tôi miễn cưỡng sẽ ở lại."
Miễn cưỡng?
Nhà của nàng mà hắn miễn cưỡng ở lại? Rõ ràng nàng không hề mời hắn ở lại.
Người này sao không nói lý lẽ chút nào vậy? Kỳ Thừa Doanh tức giận, định tiến đến cùng hắn đánh nhau nhưng khi chợp được cổ áo sơ mi của người đàn ông bỗng dưng nhận ra.
"Quần áo ở đâu thế?" Nàng buột miệng hỏi, quan sát quần áo này khác hoàn toàn bộ sáng này hắn đã mặc, rõ ràng nàng mua nhãn hiệu khác.
"Thiên Mã cho người mang tới!" Quân Lăng thản nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598411/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.