"Bé ngoan…”
"Sao lại khóc…”
"Sao lại rơi nước mắt rồi?"
"Gương mặt này, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp cho xem! Nào... ngoan, không khóc, bé ngoan thì không được khóc nhè!"
Giọng nói của người đàn ông…
Từng câu từng chữ…
Mang đầy giọng cổ khàn đặc, rất dịu dàng nhưng dù nó nhẹ nhàng đến mấy thì trong thời khắc này nó cũng đang dần trở nên đáng sợ, những lần hắn lấy hơi từ cổ họng, những lần giọng hắn nhỏ nhẹ cứ vang lên bên tai truyền đến những cơn ớn lạnh khủng khiếp khiến tóc gáy vô thức dựng đứng lên.
Trong bộ dạng dơ bẩn kia cùng một mùi tạp chất từ cơ thể ấy toả ra, mọi thứ giác quan dù là nhạy bén nhất cũng đều bị đánh gãy.
Sự dỗ dành nhưng đổi lại là tiếng khóc không ngừng nghỉ, tiếng kêu than tuyệt vọng, tiếng sụt sùi của niềm uỷ khuất, những âm thanh ấy gây phiền não khiến người ta đinh tai nhức óc.
Trong căn nhà gỗ với thứ ánh sáng yếu ớt hỗn tạp, chút nắng trời lọt vào từ khe hở nhỏ trên trần nhà, cô bé trên chiếc ghế gỗ hai tay bị trói ra sau lưng ghế, hai chân dang rộng cột vào hai chân ghế, tạo thành một hình ảnh phải nói là vô cùng dung tục, đáng sợ và đầy chết chóc.
Những dấu vết siết chặt của dây thừng in hằn lên da thịt mỏng manh non nớt, cứ như một lớp màng tơ tằm bị chọc rách, dù có thể chấp vá nhưng vốn dĩ đã là một thứ từng bị hư hỏng.
Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598385/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.